Thiên Tai! Ta Tích Trữ Kho Lương Thực Toàn Thiên Hạ Cứu Cả Hầu Phủ (Dịch Full)

Chương 276 - Chương 276: Phu Nhân Quá Dịu Dàng

. Chương 276: Phu Nhân Quá Dịu Dàng
Chương 276: Phu Nhân Quá Dịu Dàng

Phó Yến Đình đưa cây dù trong tay mình cho nàng, sau đó quay lưng về phía nàng, ngồi xổm người xuống: ''Nào, để ta cõng nàng. ''

Chử Trần Âm nhìn tấm lưng vững chãi của hắn, trong lòng thấy ấm áp, nàng giơ dù rồi leo lên lưng hắn.

Phó Yến Đình cõng nàng từ từ đi về phía trước.

Mỗi một bước đi đều in lại một dấu chân thật sâu trên mặt tuyết.

Chử Trần Âm gối mặt lên vai hắn, lẳng lặng lắng nghe tiếng đạp tuyết, đột nhiên cảm thấy thế này cũng rất hạnh phúc.

Yên tĩnh ấm áp.

Mặc dù đôi khi lối suy nghĩ của Phó Yến Đình hơi đột phá, nhưng hắn là người dịu dàng nhất trong số những người nàng từng gặp.

Bất kể là lúc nào, bất kể là xảy ra chuyện gì, ở trước mặt của nàng hắn luôn có thể duy trì sự tỉnh táo, giọng nói êm dịu, ánh mắt dịu dàng, cho dù trong đêm khuya tĩnh mịch, hắn cũng có thể nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, nhè nhẹ lau sạch đi mồ hôi trên trán nàng.

Một người như vậy nhưng khi hành quân đánh trận thì lại vô cùng mạnh mẽ và tàn nhẫn.

Chử Trần Âm biết, tất cả sự dịu dàng của hắn chỉ dành cho mình.

Tuyết trắng nhẹ tung bay theo gió, trong vùng tuyết thuần một màu trắng xóa, Phó Yến Đình cứ thế lẳng lặng cõng Chữ Trần Âm đi về phía trước.

Trên mặt tuyết trăng trắng chỉ để lại dấu chân ngay ngắn vững vàng của hắn.

Lúc hai người đi đến cửa nhà, quần áo của Phó Yến Đình đã dần ướt sũng.

Chử Trần Âm vội vàng dẫn hắn vào nhà thay quần áo.

Trước đây hai người còn không dám nhìn đối phương mặt đối mặt.

Hiện tại, Chử Trần Âm đã có thể cởi áo nới thắt lưng cho hắn một cách rất tự nhiên.

Nàng cầm khăn nhè nhẹ lau sạch nước trên người hắn.

Chiếc khăn mềm mại đó lướt qua trước ngực, gân xanh trên hai tay Phó Yến Đình lập tức nổi đầy nổi.

Hắn giật lấy khăn trong tay Chử Trần Âm rồi nói: ''Để ta tự làm đi. ''

Chử Trần Âm lại giật khăn lại, lau chùi những giọt nước vươn trên người hắn rồi nói: ''Chàng không lau tới lưng được đâu. ''

Nàng nói xong lại tiếp tục lau nước sau lưng cho Phó Yến Đình với vẻ mặt thành thật.

Nàng vừa lau vừa ngầm thấy kỳ lạ, lần này không phải mưa mà là tuyết, sao người hắn lại ướt quá vậy.

Thật ra, để đi đón nàng sớm, Phó Yến Đình đã tăng tốc đào mương nước đã bị đóng băng của thành Tử An, cả người đều bị nước giội ướt hết.

Sau đó vì hắn đi vội nên chỉ kịp thay áo khoác ngoài, không có thay áo trong.

Vừa rồi lúc Phó Yến Đình cõng nàng cả một đoạn đường, quần áo bên trong dưới cơn rét lạnh giống như một cục băng lạnh lẽo dính chặt lấy cơ thể.

Nhưng Chử Trần Âm lại chẳng biết được những chuyện này.

Sau vài lần Chử Trần Âm lau chùi nhè nhẹ, Phó Yến Đình bỗng xoay người lại, một phát bắt lấy cổ tay nàng: ''Hay là đừng lau nữa. ''

Chử Trần Âm vội vàng nói: ''Bây giờ trời đang lạnh, nếu không lau chàng sẽ bị cảm lạnh đấy. ''

Phó Yến Đình nắm chặt lấy cổ tay nàng, đặt nàng lên giường, rũ mắt nhìn nàng một cách sâu xa thăm thẳm: ''Không sao, dù sao thì lát nữa cũng sẽ ẩm ướt thôi. ''

Chử Trần Âm nghe xong thì mặt nóng bừng lên.

Phó Yến Đình đúng là có cơ thể chắc nịch cường tráng, bất kỳ chuyện gì hắn cũng rõ ràng nghiêm túc.

Chử Trần Âm đưa tay trái ra nhẹ nhàng ôm lấy cổ hắn, ngẩng đầu hôn nhẹ lên môi hắn.

Nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, còn tỏa ra hương hoa nhàn nhạt.

Đối với Phó Yến Đình mà nói, giống như trên mặt hồ yên ả có một cánh hoa đẹp đẽ thanh tịnh rơi xuống, cả hồ nước lập tức trở nên khuấy động cuồn cuộn.

Hắn ôm lấy mặt của Chữ Trần Âm, nhẹ nhàng hôn lên trán nàng, sau đó là mũi, rồi tới gương mặt, cuối cùng là môi.

Nụ hôn dịu dàng khiến người ta thấy còn ấm áp hơn cả lò sưởi trong phòng.

Lúc này Chử Trần Âm cảm thấy cả cơ thể mình nóng hổi, chỉ muốn ôm lấy lồng ngực bị gió thổi lạnh buốt của hắn thêm một chút.

Bình Luận (0)
Comment