Tiểu viện của Chử Trần Âm sôi nổi náo nhiệt hơn nửa canh giờ, cuối cùng cũng yên tĩnh lại.
Phó Yến Đình ôm Chử Trần Âm vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của nàng, cơ thể rắn chắc của hắn đã đầm đìa mồ hôi từ lâu.
Cả người Chử Trần Âm xụi lơ nằm trên gối, nàng hơi híp mắt nói: ''Yến Đình, lát nữa nói với mẹ, buổi trưa ta sẽ không đi dùng bữa đâu. ''
Phó Yến Đình nói nhỏ bên tai nàng: ''Nếu nàng không đi, ta nghĩ là người trong phủ chắc sẽ biết hết là sáng hôm nay chúng ta đã làm cái gì đấy. ''
Chử Trần Âm vội trợn trừng mắt, sau đó xoay người ngồi dậy, kéo lấy quần áo ở bên cạnh định mặc vào.
Ai ngờ, mới vừa cầm đống đồ này lên đã bị Phó Yến Đình giật mất.
Chử Trần Âm ngước khuôn mặt đỏ bừng lên nhìn hắn: ''Lấy quần áo của ta làm gì?''
Phó Yến Đình ôm lấy eo nàng, lại kéo nàng vào trong chăn, vùi mặt vào cổ của nàng, hôn nhè nhẹ: ''Thôi, ta cũng không muốn đi dùng bữa, hai chúng ta đều không đi là được. ''
Chử Trần Âm bật cười thành tiếng: ''Chàng không đi, ta cũng không đi, cái này chẳng phải nói rõ cho bọn họ biết là chúng ta đang làm gì à?''
Phó Yến Đình dời nụ hôn của mình đến xương quai xanh của nàng: ''Biết thì biết, dù sao thì mẹ ta cũng nôn nóng được bế cháu rồi. ''
Chử Trần Âm biết hắn nói đùa, mấy ngày nay mọi người đều bận bịu xây dựng lại thành Tử An, cho nên cũng chẳng có nhiều tâm tư để nghĩ đến chuyện này, cho dù là có thì lần nào cũng dùng biện pháp an toàn cả.
Hai người dường như đều chưa sẵn sàng để trở thành cha mẹ vào thời điểm này.
Có lẽ vì Chử Trần Âm chỉ một lòng dành cho không gian và làm thế nào để tránh khỏi thiên tai, khiến Phó Yến Đình cảm thấy nàng lạnh nhạt, cho nên mấy ngày nay hắn mới trở nên nhiệt tình hơn.
Chử Trần Âm đã nhận ra hắn khác với lúc trước, nhưng nàng không chỉ không để tâm hắn trở nên như thế mà nàng còn hết sức hợp tác.
Một khi Phó Yến Đình dây dưa rồi là lại quấn nàng đến tận tối.
Tối hôm nay nói chung là phải nghỉ ngơi cho thật tốt.
Ai ngờ, Phó Yến Đình chống đầu lên tay nhìn nàng: ''Phu nhân, tối rồi, hai vợ chồng chúng ta... ''
Hắn muốn nói rồi lại thôi.
Chử Trần Âm thì nghe rất rõ, nàng đưa tay ôm lấy hắn, muốn cho hắn đủ cảm giác an toàn, quyết định vứt bỏ chiếc eo của mình.
Phó Yến Đình có được câu trả lời, nhoáng cái hắn lại có tinh thần.
Đêm nay, Chử Trần Âm nhìn lên trần nhà nghĩ ngợi, thật ra cũng không phải là không có cách để tạo ra một động cơ vĩnh cửu ở thời cổ này.
Nhìn đi, Phó Yến Đình người ta chính là động cơ vĩnh cửu sống hình người đó.
Sáng sớm hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng, Phó Yến Đình đã dậy rồi rời khỏi phòng ngủ.
Đợi đến khi Chử Trần Âm thức dậy đã là giữa trưa.
Phó phu nhân và Phó hầu gia cũng không phái người đi gọi nàng dậy, trong lòng hai người biết rõ, chỉ lẳng lặng bảo mẹ của Thanh Nhi nấu một ít canh bổ cho hai vợ chồng trẻ bọn họ.
Những dược liệu bổ dưỡng này vẫn là do Chử Trần Âm lấy từ không gian ra.
Bây giờ thời tiết lạnh, dễ bị cảm lạnh, nàng lấy rất nhiều dược liệu bổ và nguyên liệu nấu ăn, dặn dò mẹ của Thanh Nhi ở bếp sau, bảo bà ấy cứ cách một thời gian thì nấu một lần, như thế có thể lưu thông máu cho mọi người, chống rét.
Nhưng những thứ này lại trùng hợp là được mẹ của Thanh Nhi nấu cho hai vợ chồng họ ăn.
Trong thoáng chốc Chử Trần Âm cũng không có nhận ra, còn tưởng là đồ ăn gần đây đều như vậy.
Sau khi uống liên tục năm sáu ngày, nàng phát hiện ra mình không còn sợ lạnh như trước nữa, mấy hôm trước còn phải mặc thêm vài cái áo choàng một lúc, hiện tại chỉ cần mặc một cái áo choàng là đủ rồi.
Đêm nay, Phó Yến Đình quay về từ nơi sửa chữa tường thành, đúng lúc gặp phải Mục Chi Liễu và Phó Hưng Thành ngồi trong sân với vẻ đau khổ.
''Huynh trưởng, Nhị đệ, hai người sao thế?''