Hai người họ ngồi quanh một lò sưởi, Mục Chi Liễu ném một cục than củi vào trong đống lửa, thở dài thườn thượt rồi nói: ''Em rể, tình cảm của ngươi với Trần Âm thế nào?''
Phó Yến Đình vốn không định nói chuyện phiếm với họ, nghe Mục Chi Liễu hỏi vậy thì ngồi xuống nói: ''Tất nhiên ta với Trần Âm là vợ chồng hòa thuận, tình cảm sâu đậm. ''
Mục Liễu Chi thở dài thườn thượt: ''Đáng tiếc, đến tận bây giờ một mụn con cũng chưa có. ''
Phó Yến Đình nghe xong thì sắc mặt hắn trầm xuống, sau đó từ từ ngồi xuống bên cạnh họ, nhìn lò lửa trước mặt, nói với giọng nặng trĩu: ''Bây giờ hoàn cảnh thiên tai liên miên khó sống, chúng ta không vội có thai. ''
Mục Chi Liễu nhìn ngọn lửa, lại thở dài nói: ''Nữ nhân ấy mà, luôn khiến người ta không nhìn thấu được, ngươi nói xem, sao đầu óc của Tam muội ngươi lại chậm chạp vậy chứ?''
Phó Yến Đình nhìn về phía trước, trông thì cứ như là đang trả lời đề tài của hắn ta, nhưng thực ra là đang tự độc thoại: ''Huynh trưởng, huynh nói xem rốt cuộc là Trần Âm thích kiểu đàn ông thế nào?''
Phó Hưng Thành ở bên cạnh cũng nói xen vào với vẻ đầy ưu sầu: ''Đệ cũng muốn biết Uyển Nhi cô nương thích kiểu đàn ông nào. ''
Cuối cùng ba người cùng nhau thở dài.
Ba người đàn ông trưởng thành này, ai nấy đều rất bận rộn vào ban ngày, nhìn thì uy phong lẫm liệt, bây giờ người nào người nấy lại cực kỳ giống oán phụ.
Đột nhiên Phó Hưng Thành đứng bật dậy nói: ''Đại ca, Mục đại ca, thay vì ngồi không ở đây, chi bằng tự đi hỏi thôi. ''
Mục Chi Liễu gật đầu hết sức tán thành: ''Đúng vậy, Nhị công tử gan dạ sáng suốt, đi hỏi thẳng đi, chẳng phải là sẽ biết hết sao. ''
Phó Yến Đình trịnh trọng đáp: ''Huynh trưởng nói đúng. ''
Mục Chi Liễu ném thêm một mớ than nữa vào trong đống lửa, hắn ta nói tiếp: ''Nam tử hán đại trượng phu, đừng có làm gì cũng ngại ngùng mất tự nhiên quá, nhất là nữ nhân, ngày nào cũng bó tay bó chân, cuối cùng người ta gả cho người khác, bản thân chỉ có thể trốn trong chăn khóc rống thôi. ''
Phó Yến Đình nhìn ngọn lửa cháy càng lúc càng cao, hắn gật đầu đầy tán thành.
Phó Hưng Thành có được sự cổ vũ, nghe lời hai người họ nói, lập tức cầm lấy áo choàng: ''Mục đại ca, huynh nói đúng, ta đi ngay đây. ''
Hắn ta dứt lời rồi cất bước đi ra ngoài phủ.
Đợi đến lúc Phó Yến Đình phản ứng lại kịp thì hắn ta đã biến mất không còn bóng dáng gì nữa.
'' ý, Nhị đệ! Bây giờ đã tối lắm rồi!''
Phó Yến Đình gọi mấy tiếng ra cửa.
Nhưng Phó Hưng Thành đã không còn nghe thấy được rồi.
''Nhị đệ!'' Phó Yến Đình vẫn còn muốn đi gọi.
Mục Chi Liễu ngăn hắn lại: ''Em rể à, chuyện tình cảm này, những người làm huynh trưởng như chúng ta muốn quản cũng quản không được đâu. ''
Phó Yến Đình chỉ ra cửa nói: ''Không phải, huynh trưởng, bây giờ đã tối muộn rồi... ''
Không để cho hắn nói hết, Mục Chi Liễu ngắt lời hắn: ''Em rể, không phải ngươi muốn biết Trần Âm thích kiểu đàn ông gì hay sao?''
Phó Yến Đình vội vàng rút lời lại, nghiêm mặt nhìn hắn ta.
Chỉ thấy Mục Chi Liễu lảo đảo bước đến bên cạnh hắn, kề bên tai hắn nói nhỏ vài câu.
Phó Yến Đình nghe mà khẽ chau mày, sau đó lỗ tai đỏ lên.
Mục Chi Liễu vỗ vai hắn: ''Em rể, đã nghe rõ chưa?''
Hắn ta nói, cầm lấy bình rượu bên cạnh, uống ừng ực từng hớp.
Phó Yến Đình hiểu được phân nửa, cúi đầu nhìn ra sau lưng hắn ta, phát hiện ra cả đống vỏ rượu.
Xem ra hai người này đã uống say bét nhè ở đây từ lâu rồi.
Nhưng Phó Yến Đình vẫn tin vào những lời của Mục Chi Liễu khi say, lập tức đến phòng Chử Trần Âm.
Chử Trần Âm uống canh, thấy hơi nóng nên chỉ mặc áo ngủ, không có đắp chăn.
Phó Yến Đình nhanh chân xông vào trong phòng, còn chưa kịp lấy lại nhịp thở.
Cử Trần Âm phát hiện áo ngủ của mình không cánh mà bay, nàng nhìn Phó Yến Đình với vẻ mặt hoảng hốt.