Phó Hưng Thành thật sự đang quá căng thẳng, bỗng nhiên hắn ta đứng bật đậy.
Chỉ nghe thấy một tiếng roẹt, quần áo màu đỏ trên người hắn ta thế mà lại bị Tiền Uyển Nhi kéo rách.
Tiền Uyển Nhi vội vàng vứt mảnh vải rách trong tay đi: ''Tướng công, ta... ''
Thoáng chốc nàng ta cũng không biết phải giải thích thế nào, nàng ta chỉ muốn kéo hắn ta lại thôi, tiếc là hơi mất tập trung trong giây lát, dùng sức hơi mạnh.
Phó Hưng Thành túm lấy quần áo rách rưới của mình, vội vã nói: ''Không sao, dù sao cũng phải cởi ra đi nghỉ ngơi mà. ''
Hắn ta nói rồi định cởi thắt lưng của mình ra, nhưng tay cứ liên tục run lên bần bật, làm thế nào cũng không cởi được.
Tiền Uyển Nhi đứng dậy giúp hắn ta: ''Tướng công để ta giúp chàng. ''
Phó Hưng Thành buông tay ra, sau đó lại chỉ nghe thấy một tiếng xoẹt.
Tiền Uyển Nhi túm lấy thắt lưng của hắn ta, xé luôn quần áo của hắn ta thành hai mảnh.
Khi nàng ta buông tay ra, áo ngoài của Phó Hưng Thành rơi thẳng xuống đất.
Hắn ta ngạc nhiên đứng sững tại chỗ, gương mặt đã đỏ bừng.
Tiền Uyển Nhi nhìn đôi tay của mình, vô cùng hối hận: ''Tướng công, ta không cẩn thận... ''
Nàng ta vừa nói vừa lui lại phía sau, còn chưa nói hết đã không cẩn thận mà vấp phải cái ghế ở sau lưng, sắp ngã xuống tới nơi.
Phó Hưng Thành quýnh quáng lên, vội vàng lao tới ôm lấy eo của nàng ta, đôi mắt bất giác chạm phải ánh mắt của nàng ta.
Đột nhiên, không biết là ai trước, môi của hai người nhẹ nhàng chạm vào nhau.
Phó Hưng Thành cũng không còn ngại ngùng nữa, hắn ta đỡ lấy sau gáy của nàng ta, hôn nàng ta thật sâu.
Bốn người ở bên ngoài phòng nghe thấy tiếng, ai nấy đều che miệng cười trộm.
Phó Yến Đình đứng sau lưng Chử Trần Âm, ánh mắt cứ dán chặt lấy nàng, nàng cười thì hắn ngắm nhìn nàng cười.
Không biết có phải là cười quá trớn hay không, đột nhiên Chử Trần Âm bụm miệng nôn khan.
Phó Yến Đình cuống lên, vội vã bước tới ôm lấy nàng: ''Trần Âm, nàng sao vậy?''
Chử Trần Âm cảm thấy trong dạ dày mình cứ quặng lên từng cơn cực kỳ khó chịu, nàng cố kìm lại sự khó chịu mà lắc đầu nói: ''Ta không sao. ''
''Sao có thể như vậy được, ta phải dẫn nàng đi xem đại phu. '' Không để cho Chử Trần Âm phản bác nữa, Phó Yến Đình đã bế nàng đi đến tiền viện.
Phó Giang Hoằng và Mục Chi Liễu nhận ra có gì đó không đúng, họ cũng không xem trò vui của Phó Hưng Thành nữa, sãi bước đuổi theo bọn họ.
''Tẩu tẩu, tẩu sao vậy? Chẳng lẽ là do trời lạnh nên bị cảm rồi?''
Chử Trần Âm nép trong ngực Phó Yến Đình bị xóc nảy quá mức nên lại lên cơn buồn nôn: ''Ta không sao, chắc là ăn gì bị đau bụng. ''
Đột nhiên Phó Giang Hoằng trở nên nhạy bén, nàng ấy cười nói: ''Tẩu tẩu, không phải là tẩu có thai đó chứ?''
Chử Trần Âm hơi sửng sốt.
Vẻ mặt của Phó Yến Đình cũng hơi kích động, tốc độ bước nhanh hơn một chút.
Phó Giang Hoằng nói tiếp: ''Lúc trước muội thấy các ma ma trong phủ thường xuyên nói nhà ai mà nôn mửa, nhà ai ăn cái gì ói cái đó, trông có vẻ giống như tẩu tẩu bây giờ vậy. ''
Trong lòng của Chử Trần Âm cũng bắt đầu nghi ngờ, hình như đúng là đã một thời gian rồi nàng không có kinh nguyệt.
Nàng giương mắt nhìn Phó Yến Đình, vốn còn thấy hơi lo lắng, nhưng nhìn thấy khuôn mặt của Phó Yến Đình rồi thì trong đầu cũng dần dần thấy hơi chờ mong.
Sau khi Phó Yến Đình đưa Chử Trần Âm đến tiền viện thì gọi đại phu trong thành tới.
Thật ra, chính bản thân Chử Trần Âm là một bác sĩ, vào không gian xét nghiệm máu cho chính mình rồi làm siêu âm là có thể kiểm tra được ngay.
Nhưng Phó Yến Đình quá nóng lòng nên vẫn gọi đại phu cho nàng trước.
Đại phu còn chưa tới nơi, Phó phu nhân và Thanh Nhi, cả mẹ của Thanh Nhi đều đã chạy tới trước.
Phó phu nhân nắm lấy tay Chử Trần Âm nói: ''Trần Âm, chỉ buồn nôn thôi sao? Có đau bụng không?''
Chử Trần Âm lắc đầu.