Phó Yến Đình cũng hết lòng chấp nhận cho bọn họ lương thực và lửa than.
Tam hoàng tử thấy lửa than mà Phó Yến Đình đem tới, còn tưởng là Tứ đệ của mình đã xảy ra chuyện gì, suýt chút nữa là hắn ta đã ngất lịm đi.
Tứ hoàng tử chạy đến đỡ lấy hắn ta, sau đó nói lời cảm tạ Phó Yến Đình.
Trước khi đi Phó Yến Đình kiểm tra người ở nơi đóng quân của Tứ hoàng tử một lượt, hóa ra lúc tới thì cũng rất đông, bây giờ cũng chỉ còn lại có hơn ba mươi người.
Trong đó có hơn mười người là hộ vệ có võ công khá tốt.
Mấy ngày nay bọn họ đói đến mức gầy trơ xương như que củi, suýt chút đã mất mạng.
Tứ hoàng tử và Tam hoàng tử nấu đồ ăn cho bọn họ ăn trước.
Phó Yến Đình quan sát đánh giá xong thì từ từ nói: ''Để bọn họ tới thành Tử An với ta đi. ''
Tứ hoàng tử giật mình: ''Bọn họ đều là hộ vệ trong cung, chưa từng làm chuyện gì thương thiên hại lý không có tính người cả. ''
Phó Yến Đình trầm giọng: ''Ta không có giết bọn họ. ''
Tứ hoàng tử nói tiếp: ''Vậy ngươi định làm gì?''
Phó Yến Đình trả lời: ''Ở Phó gia bọn ta không có quy tắc ăn không ngồi rồi, muốn ăn cơm thì phải làm việc. ''
Tứ hoàng tử sững người: ''Ngươi muốn cho bọn họ đi theo ngươi bảo vệ thành à?''
Phó Yến Đình gật nhẹ đầu: ''Đúng vậy. ''
Hắn nói rồi ngẩng đầu nhìn về nơi xa xăm: ''Hiện tại không chỉ có nước Đại Thành của chúng ta gặp nạn, ngay cả các nước nhỏ ở xung quanh cũng đang gặp thiên tai loạn lên, nếu bọn họ biết ở chỗ chúng ta có lương thực và lửa than thì sớm muộn gì cũng có ngày bọn họ tìm tới đây. ''
Rõ ràng lông mày của Tứ hoàng tử cũng nhíu lại: ''Ngươi nói đúng. ''
Hắn ta nói rồi vội ngẩng đầu lên: ''Phó tướng quân, ngươi dẫn bọn họ vào thành đi. ''
Phó Yến Đình liếc nhìn về phía những hộ vệ đó, cho tùy tùng ở sau lưng đưa bọn họ vào thành.
Sau khi đưa hộ vệ đi, nơi đóng quân của Tứ hoàng tử và Tam hoàng tử được đem tới một căn nhà trống do thôn dân để lại ngoài thành.
Có lửa than, có nhà, có lương thực.
Mạng của hai huynh đệ cuối cùng cũng được giữ được an toàn.
Thời tiết rét giá vẫn cứ tiếp diễn, ngày nào Chử Trần Âm cũng vào tầng mười hai không gian lấy ra rất nhiều than đá.
Cũng may số lượng than đá trong không gian rất nhiều, hoàn toàn đủ cho họ dùng tới mấy năm.
Lúa trong không gian nước thần cứ chín lớp lớp, cơ bản là ăn không hết.
Cuộc sống của Phó gia cũng dần trở nên bình yên hơn.
Đại hôn của Phó Hưng Thành và Tiền Uyển Nhi được cử hành đúng hạn.
Bởi vì trời có tuyết rơi, Phó gia cũng không làm tiệc rượu, hai người cử hành nghi thức ngay trong nhà.
Hôm đó, Tứ hoàng tử còn đích thân tới biếu quà, là một cặp vòng tay nhỏ bằng bạc hắn ta mang từ trong cung ra, đó là đồ của hắn ta khi còn bé, tặng cho đứa con sau này của họ.
Phó Hưng Thành vẫn còn nhớ chuyện mình bị hắn bắt cóc nên sâu trong đáy lòng thấy hơi ấm ức, nhưng suy xét đến việc đêm đó hắn ta ôm được mỹ nhân về nên vẫn nhận lấy vòng tay bạc.
Ngày đó Phó gia còn phái người đến từng nhà biếu thịt thà thức ăn.
Bà con trong ngoài thành luôn cảm thấy Phó gia có thần tiên trên trời thiên vị, cho nên mới có nhiều lương thực như vậy, địa vị của người Phó gia trong lòng họ từ lâu đã không tầm thường.
Ngày hôm đó, sau khi Phó Hưng Thành và Tiền Uyển Nhi bái đường xong, họ bị Phó Giang Hoằng và Mục Chi Liễu bu lấy đưa vào động phòng.
Hai người bọn họ còn áp lên cửa sổ nghe ngóng âm thanh bên trong, định sẽ quậy động phòng.
Chử Trần Âm thấy cũng thú vị nên lôi kéo Phó Yến Đình cùng tới trước cửa, ngồi xổm xuống nghe lén động tĩnh bên trong.
Chỉ thấy Phó Hưng Thành ở trong đó vô cùng ngượng ngập, hắn ta nói: ''Uyển Nhi, nàng nghỉ ngơi trước đi. ''
Tiền Uyển Nhi thì thong dong hơn nhiều: ''Tướng công, đêm động phòng, hẳn là chúng ta nên cùng nhau nghỉ ngơi. ''