Thiên Tai! Ta Tích Trữ Kho Lương Thực Toàn Thiên Hạ Cứu Cả Hầu Phủ (Dịch Full)

Chương 297 - Chương 297: Phó Yến Đình Sắp Làm Bố Bĩm

. Chương 297: Phó Yến Đình Sắp Làm Bố Bĩm
Chương 297: Phó Yến Đình Sắp Làm Bố Bĩm

Phó Yến Đình ôm chặt nàng nói: ''Mấy hôm trước ta nghe phó tướng quân Tào nói với thuộc hạ, vợ của hắn chết cũng là do sinh khó, còn có con dâu của nhà lão Trần trong thôn nữa, lúc trước cũng chết vì sinh con bị rong huyết. ''

''Và cả... ''

Thật ra từ lâu Phó Yến Đình đã biết kinh nguyệt của Chử Trần Âm vẫn chưa tới, nghi ngờ có khi nào nàng có thai hay không.

Cho nên trong khoảng thời gian này, bất kể đi tới đâu lỗ tai hắn cũng có thể nghe được là lúc trước nhà ai sinh con thì thế nào thế nào.

Mười người thì ít nhất có năm người vì khó sinh mà chết.

Còn không phải sao, làm hắn sợ đến mức cho rằng nương tử của mình cũng sẽ khó sinh.

Cả đời này hắn chưa từng sợ điều gì, nhưng vừa rồi khi đại phu nói Chử Trần Âm có thai, chân của hắn đã mềm nhũn ra, là sợ đến mềm chân.

Trong khoảnh khắc đó, trong đầu của Phó Yến Đình đã có hình ảnh sinh ly tử biệt với Chử Trần Âm, thế nên hắn mới như vậy.

Chử Trần Âm nghe hắn nói, nàng hơi đau lòng, đưa tay ôm lấy hắn nói: ''Đồ ngốc, chàng nhìn mẹ của chàng đi, sinh ba người các chàng không phải cũng chẳng bị gì hết hay sao. ''

Phó Yến Đình hơi giương mắt lên, cặp mắt sâu thăm thẳm kia lại dâng trào nước mắt: ''Nếu biết trước, chi bằng không sinh con, chỉ hai chúng ta sống bên nhau đến hết đời thôi. ''

Chử Trần Âm nắm lấy tay hắn đặt nhẹ lên bụng nàng, chậm rãi cười nói: ''Chàng yên tâm, bản thân ta cũng là đại phu, ta sẽ không để mình xảy ra chuyện gì đâu. ''

Phó Yến Đình nghe nàng nói, sắc mặt dần tốt hơn một chút.

Chử Trần Âm cười nói: ''Đợi qua thêm hai tháng nữa, ta cho chàng xem thử con trông như thế nào. ''

Phó Yến Đình nói với vẻ nghi ngờ: ''Trông con như thế nào sao? Làm sao xem được?''

Chử Trần Âm thừa nước đục thả câu: ''Đến lúc đó chàng sẽ biết. ''

Phó Yến Đình vẫn ôm chặt nàng không buông, mặc dù đã được Chử Trần Âm an ủi, không còn hoảng sợ như trước đó nữa, nhưng hiện tại hắn vẫn thấy hơi không yên tâm.

Chử Trần Âm cũng chẳng có cách nào ép buộc được hắn, để mặc cho hắn ôm.

Sau hôm đó, Phó Yến Đình như biến thành một người khác, mỗi ngày ngoài đưa người đi xây sửa tường thành, huấn luyện hộ vệ thì quay về nhà là đi tìm Trần Âm.

''Trần Âm-''

''Trần Âm-''

''Trần Âm-''

Ngay cả Mục Chi Liễu nghe mãi cũng thấy phát phiền: ''Em rể à, hay là ta đưa dây thừng cho ngươi nha. ''

Phó Yến Đình hỏi với vẻ nghi hoặc: ''Đưa dây thừng cho ta làm gì?''

Mục Chi Liễu vỗ vai hắn, nói một cách nghiêm túc: ''Ngươi lấy dây thừng cột Trần Âm vào người, đi đâu cũng dẫn theo. ''

Hắn ta vừa mới nói dứt lời thì xung quanh rơi vào yên lặng.

Mục Chi Liễu vỗ vai hắn, đứng dậy định rời đi.

Ai ngờ, Phó Yến Đình im lặng một hồi lâu đột nhiên đứng bật dậy, gọi hắn ta: ''Dây thừng kiểu nào?''

Mục Chi Liễu: ...

Mục Chi Liễu cũng chẳng đưa dây thừng cho Phó Yến Đình thật như mong muốn, từ đó về sau hắn ta thấy hắn ở đâu là hắn ta đi đường vòng.

Không ai muốn làm khó làm dễ một tên ngốc hết.

Lúc trước hắn ta nghe người ta nói, phụ nữ mà có thai thì dễ giận cũng dễ trở nên ngốc nghếch.

Hiện tại hắn ta cảm thấy người có thai không phải là Chử Trần Âm, mà là em rể tốt của mình đây.

Chưa được mấy ngày, sự tiên đoán này lại được chứng thực một lần nữa.

Mấy hôm trước Chử Trần Âm còn nôn rất dữ dội, ai mà ngờ mới có mấy ngày, nàng không nôn nữa mà đổi lại thành Phó Yến Đình.

Phó Yến Đình thân cao một mét chín, tựa bên giường nôn khan dữ dội.

Dọa cho chính bản thân Chử Trần Âm cũng thấy ngây ngẩn: ''Yến Đình, chàng thế này là sao?''

Sắc mặt của Phó Yến Đình hơi trắng bệch, xua tay nói: ''Ta không sao, Trần Âm, bây giờ vẫn còn sớm, nàng cứ nghỉ ngơi đi. ''

Hắn nói xong thì đứng dậy mặc quần áo ngay ngắn vào rồi định đi.

Chử Trần Âm không yêm tâm nên đi theo sau lưng hắn.

Bình Luận (0)
Comment