Thiên Tai! Ta Tích Trữ Kho Lương Thực Toàn Thiên Hạ Cứu Cả Hầu Phủ (Dịch Full)

Chương 298 - Chương 298: Thế Mà Tướng Quân Lại Ốm Nghén

. Chương 298: Thế Mà Tướng Quân Lại Ốm Nghén
Chương 298: Thế Mà Tướng Quân Lại Ốm Nghén

Sáng nay mẹ của Thanh Nhi nấu cháo mộc nhĩ trắng và cháo kê, còn có một ít bánh bao thịt với màn thầu nữa.

Phó Yến Đình vừa mới ngồi xuống, cũng chưa lâu lắm đã bụm miệng lao ra ngoài.

Tất cả những người ở lại đều ngẩn người nhìn đồ ăn trên bàn.

Phó phu nhân trợn mắt, nhìn theo bóng lưng của Phó Yến Đình, rồi lại nhìn thức ăn trên bàn, bà ấy nói với vẻ mặt hoang mang: ''Thế này là thế nào? Yến Đình nó bị sao vậy?''

Mẹ của Thanh Nhi cầm lấy bánh bao ăn thử một miếng, sau đó lại ngửi cháo kê và cháo mộc nhĩ trắng trên bàn: ''Đâu có bị thiu, Đại thiếu gia như vậy là sao... ''

Chử Trần Âm cúi đầu, sau khi do dự một lúc thì nói: ''Con nghĩ chắc là vì con mang thai nên Yến Đình quá căng thẳng, cho nên chàng ấy mới như vậy. ''

Trước đó trên giường bệnh đã có các triệu chứng đi kèm của người mang thai, nàng nhận ra triệu chứng của Phó Yến Đình cũng rất giống như vậy.

Phó phu nhân nghe xong thì bừng tỉnh hiểu ra: ''Thì ra là vậy, lần đầu Yến Đình làm cha, cũng khó tránh thấy căng thẳng, vậy thì cứ kệ nó đi, Trần Âm, con mau ăn đi, đừng để đói. ''

Từ sau ngày hôm đó, Chử Trần Âm ăn được ngủ được một cách vô cùng thần kỳ.

Nhưng Phó Yến Đình thì khốn khổ, ăn cái gì là ói hết cái đó.

Chử Trần Âm thấy hắn khó chịu, trong lòng nàng cũng không thoải mái nên lấy chút thuốc chống nôn trong không gian ra cho hắn uống.

Sau khi uống xong thì khá hơn một chút, nhưng vẫn không muốn ăn gì.

Chử Trần Âm lại truyền cho hắn vài bình nước biển.

Đợi sau khi truyền nước xong thì Phó Yến Đình lại bắt đầu dính lấy Chử Trần Âm, ngày nào ngày nấy đều ôm lấy nàng không chịu buông, thích tựa đầu vào lòng nàng, ngửi mùi trên người nàng.

Chử Trần Âm vỗ vỗ lên mu bàn tay của hắn nói: ''Yến Đình, không đi xây tường thành à?''

Phó Yến Đình cọ cọ trong lòng nàng: ''Không đi, có phó tướng quân Tào ở đó rồi. ''

Chử Trần Âm hơi ngẩn người, lại vỗ vỗ lên mu bàn tay hắn: ''Cũng không đi luyện binh của các chàng luôn sao?''

Phó Yến Đình ôm siết lấy eo nàng: ''Có phó tướng quân Tào mà. ''

Chử Trần Âm ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài phòng, thấy tuyết trắng tung bay ngoài cửa sổ, không khỏi thấy đồng cảm với phó tướng quân Tào.

Đột nhiên Phó Yến Đình đè nàng xuống, sau đó ôm lấy nàng, mơ màng chìm vào giấc ngủ.

Chử Trần Âm nghiêng đầu nhìn hắn, thở dài một hơi, được thôi, thích ngủ thì ngủ.

Một người cao lớn như Phó Yến Đình vùi trong lòng nàng ngủ một hai canh giờ.

Mãi đến khi bụng của Chử Trần Âm réo lên ùng ục.

Phó Yến Đình mở choàng mắt ra, gần như là nhảy xuống khỏi giường, hắn không đợi Chử Trần Âm thức dậy đã lập tức lao đến bếp sau.

Có lẽ vì quá gấp nên trên người hắn chỉ mặc áo ngoài bình thường, còn chưa mặc áo khoác vào, lúc đi ngang qua viện tử để vào bếp sau, gương mặt và tay đã bị cóng đến đỏ bừng.

''Thẩm thẩm, còn gì ăn không ạ?'' Hắn hỏi mẹ của Thanh Nhi.

Mẹ của Thanh Nhi quay đầu nhìn hắn, thấy hắn cóng đến mức mặt đỏ bừng, bà ấy hỏi: ''Đại thiếu gia, sao người không mặc áo tử vào mà đã tới đây rồi?''

Phó Yến Đình vội vàng nói: ''Trần Âm đói, ta vội tới tìm đồ ăn, quên mất. ''

Hắn nói rồi xoa xoa đôi bàn tay: ''Hơn nữa cũng không lạnh. ''

''Ôi Đại thiếu gia của ta ơi, người thương nương tử cũng đâu thể làm bản thân rét cóng như thế chứ. '' Mẹ của Thanh Nhi nói xong thì vội vàng xoay người cầm một ấm nước nóng đưa cho hắn: ''Người ủ ấm trước đi, để ta đi lấy đồ ăn cho người. ''

Vì không để cho Phó Yến Đình bị lạnh quá lâu, mẹ của Thanh Nhi cầm chút trứng gà mới nấu xong và canh thịt đặt trong hộp cơm: ''Người cầm lấy cái này đi. ''

Phó Yến Đình nhẹ nhàng mỉm cười rồi nhận lấy: ''Đa tạ thẩm thẩm. ''

Nói xong hắn lập tức quay người rời đi.

Mẹ của Thanh Nhi nhìn theo bóng lưng hắn lắc đầu: ''Đứa nhỏ này đúng là biết thương người!''

Đợi Phó Yến Đình cầm đồ ăn về tới, Chử Trần Âm vẫn chưa dậy.

Bình Luận (0)
Comment