Vì hắn sợ cơ thể mình lạnh như tảng đá sẽ làm Chử Trần Âm bị lạnh mà thức dậy, nên hắn không chui vào chăn của nàng nữa, tự lấy áo khoác mặc vào, ngồi bên chậu than.
Hắn vừa mới ngồi xuống, Chử Trần Âm đã thức dậy, nàng sờ bên giường thấy không có ai nên lập tức ngồi dậy.
''Yến Đình!''
Phó Yến Đình nghe thấy tiếng nên bước vội đến bên cạnh nàng: ''Trần Âm, nàng dậy rồi à?''
Chử Trần Âm thở phào một hơi, nàng bị làm cho thức giấc, mấy ngày nay nàng hay mơ một giấc mơ, nàng mơ mình về lại thời hiện đại, muốn quay lại tìm Phó Yến Đình, nhưng làm cách nào cũng không thể quay về được.
Phó Yến Đình đưa tay lau đi mồ hôi lạnh trên trán nàng, quay người đem thức ăn vừa mới lấy đặt ở bên cạnh nàng: ''Nàng đói không, mau tới ăn vài miếng đi. ''
Lúc này Chử Trần Âm cũng nhận ra tay của hắn hơi lạnh.
Nàng vội vàng kéo tay hắn ủ trong tay mình, nàng hỏi hắn: ''Số thức ăn này là chàng mới đến bếp sau lấy về à?''
Phó Yến Đình nhẹ gật đầu.
Chử Trần Âm thổi thổi tay hắn, đưa trứng gà cho hắn ăn.
Phó Yến Đình vẫn còn hơi buồn nôn.
Lúc này Chử Trần Âm nói: ''Nếu chàng không muốn ăn thì ta cũng không ăn. ''
Phó Yến Đình sợ nàng không ăn, đành phải cắn một miếng, cố kìm để không nôn.
Đột nhiên Chử Trần Âm nhận ra cách này cũng được lắm, nên tiếp tục sử dụng.
Một vài lần rồi cũng thật sự chữa được chứng ốm nghén cho Phó Yến Đình.
Có lẽ vì mùa đông kéo dài quá, khiến người ta cảm thấy thời gian trôi qua vô cùng chậm.
Mỗi ngày Chử Trần Âm sẽ đánh dấu lên lịch trong không gian, khó khăn lắm mới chịu được tới hai tháng.
Nàng dẫn Phó Yến Đình vào không gian điều trị, bảo hắn giúp mình làm siêu âm.
Phó Yến Đình vẫn được tính là thông minh, Chử Trần Âm bảo hắn làm gì thì hắn làm đó, hắn cũng học rất nhanh.
Đợi đến lúc hình ảnh đứa bé hiện ra trong màn hình siêu âm, bản thân hắn cũng ngẩn người: ''Trần Âm, đây là thứ gì vậy?''
Chử Trần Âm ngẩng đầu nhìn theo, cười nói: ''Đó chính là con của chàng. ''
Phó Yến Đình nghe xong thì rõ là mắt trợn trừng, nhìn chằm chằm vào màn hình suýt chút đã ném luôn dụng cụ siêu âm trong tay đi.
''Con?! Thứ này có thể nhìn thấy con của chúng ta sao?!''
Hắn hoảng hốt la lên, cơ thể run lên nhè nhẹ.
Chử Trần Âm không kìm được mà bật cười thành tiếng, gật đầu nói: ''Đúng vậy, chính là con của chàng. ''
Mặc dù khả năng tiếp nhận của Phó Yến Đình rất mạnh, nhưng nhìn đứa bé trên màn hình, hắn vẫn hơi khó có thể tin được.
''Không, thế này là thế nào, tại sao thứ này có thể nhìn thấy được đứa bé trong bụng?''
Chử Trần Âm không biết phải giải thích với hắn thế nào, nên nàng nói sơ sơ lại cách thức hoạt động của chiếc máy này cho hắn nghe.
Phó Yến Đình lắng nghe với vẻ mặt đầy chân thành.
Chử Trần Âm cũng chẳng biết hắn có nghe rõ không.
Nhưng chuyện kế tiếp lại khiến nàng ngạc nhiên, thế mà Phó Yến Đình lại bắt đầu siêu âm cho nàng một cách hết sức nhuần nhuyễn.
Nàng nhìn mà suýt chút còn tưởng hắn là người xuyên không.
Chử Trần Âm sững sờ nhìn hắn rồi nói: ''Yến Đình, sao chàng lại có thể như vậy?''
Phó Yến Đình nhìn đứa bé trong ảnh, cười nói: ''Cũng không biết sao, lúc nãy khi nàng nói thì trong đầu của ta lập tức tưởng tượng ra. ''
Sau đó hắn chỉ vào một chỗ nào đó của đứa bé trong màn hình rồi nói: ''Đó là một bé trai à?''
Chử Trần Âm giương mắt nhìn lên màn hình, phát hiện đúng là như vậy: ''Sao chàng nhìn ra được?''
Nàng hỏi Phó Yến Đình.
Phó Yến Đình nhìn dáng vẻ của đứa bé trên màn hình với vẻ mặt thật thà, hắn nói: ''Ta cũng không biết sao mình có thể nhìn ra được, dù sao ta cũng cảm nhận là như vậy. ''
Chử Trần Âm cười nói: ''Chàng nói đúng, đúng thật là bé trai. ''
Vẻ mặt của Phó Yến Đình có vẻ hơi mất mát.
Đúng lúc Chử Trần Âm nhìn thấy được vẻ mặt đó, nàng vội hỏi hắn: ''Chàng không thích sao?''