Thiên Tai! Ta Tích Trữ Kho Lương Thực Toàn Thiên Hạ Cứu Cả Hầu Phủ (Dịch Full)

Chương 300 - Chương 300: Ác Mộng Kỳ Lạ

. Chương 300: Ác Mộng Kỳ Lạ
Chương 300: Ác Mộng Kỳ Lạ

Phó Yến Đình nghiêng đầu nhìn nàng: ''Không phải là không thích... ''

''Vậy thì tại sao?'' Chử Trần Âm hỏi.

Phó Yến Đình đưa tay nhẹ nhàng áp lên bụng nàng, hắn nói: ''Chỉ là ta muốn nhìn thấy phiên bản lúc nhỏ của nàng hơn thôi. ''

Chử Trần Âm cười khúc khích, sau đó nàng nói: ''Bình thường ai cũng nói con trai lớn lên giống mẹ, nếu thế thì không phải là chàng càng có thể nhìn thấy dáng vẻ của ta lúc còn nhỏ sao?''

Phó Yến Đình nghe xong thì nghiêm túc im lặng suy nghĩ cả buổi, cảm thấy cũng hợp lý, hắn gật nhẹ đầu, từ từ nở nụ cười lần nữa.

Sau khi hai người từ không gian đi ra ngoài, Chử Trần Âm đưa ảnh siêu âm của đứa bé cho Phó Yến Đình.

Phó Yến Đình cầm lấy tấm ảnh nhét vào trong ngực.

Đêm hôm đó, Phó Yến Đình đập đập gõ gõ trong viện cả đêm, cuối cùng đóng ra được một cái khung ảnh nhỏ bằng gỗ, sau đó đặt ảnh con vào trong khung, hắn lại tìm một sợi dây thừng, treo khung hình trên cổ, đặt trong lớp dưới cùng của quần áo.

Chử Trần Âm thấy lâu quá mà hắn vẫn chưa vào phòng, nàng mở cửa phòng ra, nhẹ nhàng gọi hắn: ''Yến Đình. ''

Phó Yến Đình nghe thấy tiếng gọi, vội vàng buông đồ trong tay xuống, sãi bước tới ôm lấy nàng đi vào phòng, tranh thủ đóng kín cửa.

''Ban đêm ngoài phòng rất lạnh, nàng đừng đi ra ngoài vội. ''

Chử Trần Âm có thể cảm nhận được bông tuyết lạnh buốt trên người hắn, nàng giương mắt nhìn hắn: ''Chàng cũng đừng để bị cảm lạnh, muốn làm gì thì cũng có thể làm trong phòng mà. ''

Phó Yến Đình ôm lấy nàng, nhẹ gật đầu.

Hai người cùng nhau đi vào phòng, cũng không lâu sau đó thì Chử Trần Âm ngủ ngon lành.

Cũng không biết là làm sao, từ sau khi có thai thì nàng lại mơ thấy ác mộng.

Ở trong mơ, nàng luôn nhìn thấy dáng vẻ Phó Yến Đình máu me đầy người.

Nàng đau lòng không chịu được nên chạy tới như điên, muốn ôm lấy hắn, nhưng làm thế nào cũng không thể chạm đến được.

Trong cơn ác mộng, nàng lớn tiếng gọi tên hắn.

''Phó Yến Đình!''

Phó Yến Đình bị tiếng kêu của nàng làm bừng tỉnh, hắn ôm chặt lấy nàng, nói: ''Trần Âm, nàng sao vậy?''

Lúc này Chử Trần Âm mới nhận ra mặt mình đã lấm lem đầy nước mắt, lúc Phó Yến Đình hỏi thì đầu nàng trống rỗng.

''Mơ thấy ác mộng à?'' Phó Yến Đình vừa nói vừa dịu dàng vuốt lưng nàng.

Dưới sự dịu dàng của hắn, Chử Trần Âm dần cảm thấy tốt hơn rất nhiều.

Nàng chậm rãi nghiêng đầu nhìn Phó Yến Đình, nhào vào trong lòng hắn, ôm chặt lấy hắn.

''Ta mơ thấy chàng?''

Phó Yến Đình nhẹ nhàng vỗ về nàng, hắn hỏi: ''Mơ thấy ta thế nào?''

Chử Trần Âm im lặng không nói.

Nàng đã từng chứng kiến rất nhiều người mất mạng ngay trước mặt nàng, nhưng chưa bao giờ nàng thấy sợ hãi như bây giờ.

Giống như chỉ cần vừa mới nhắm mắt lại là đã có thể nhìn thấy cảnh máu me tuôn trào đó.

Phó Yến Đình thấy nàng không trả lời nên không hỏi nữa, chỉ ôm nàng thật chặt.

Hai người ôm nhau một lát, sau đó Phó Yến Đình nhẹ nhàng hôn lên trán nàng một cái rồi nói: ''Gần đây trời giá rét, nàng ở trong nhà cũng thấy nhàm chán, chi bằng ngày mai ta dẫn nàng đến một nơi. ''

Chử Trần Âm tỉnh táo lại, nàng hỏi hắn: ''Đi đâu?''

Phó Yến Đình nói chầm chậm: ''Ngày mai nàng đi theo ta thì sẽ biết. ''

Chử Trần Âm nhẹ gật đầu.

Phó Yến Đình đắp kín chăn lại cho nàng, vừa vén những sợi tóc mai trên trán cho nàng, vừa nói: ''Trần Âm, ta luôn có một thắc mắc muốn hỏi nàng. ''

Chử Trần Âm trả lời: ''Chàng hỏi đi. ''

Phó Yến Đình ôm nàng, nhìn về phía trước rồi từ từ nói: ''Tại sao nàng lại tin tưởng ta như vậy? Không, phải hỏi là, tại sao ngay từ ban đầu nàng đã cứ thế mà tin tưởng ta?''

Chử Trần Âm khẽ nâng hàng mi lên, nàng nói: ''Cái chàng nói là thân thế của ta, hay là chuyện không gian, hay là chuyện Hoàng đế muốn giết các chàng?''

Phó Yến Đình nói một cách mềm mỏng: ''Tất cả mọi chuyện. ''

Bình Luận (0)
Comment