Đột nhiên Chử Trần Âm im lặng, bản thân nàng có không gian, bên trong có đồ ăn thức uống, nghĩ kỹ lại thì đúng là ngay từ ban đầu nàng không cần thiết phải cứu cả nhà Phó hầu gia.
Nàng chỉ cần trốn vào trong không gian của mình, sau đó chạy khỏi nơi này một mình là đủ rồi.
Cũng không cần thiết phải nói hết cho Phó Yến Đình nghe chuyện không gian.
Nhưng tại sao nàng cứ phải làm như vậy?
Chính bản thân nàng nghĩ mãi mà cũng không hiểu, giống như từ lúc trước, khi cởi khăn đỏ cô dâu xuống, lần đầu tiên nàng nhìn thấy Phó Yến Đình thì đã bắt đầu tin tưởng hắn rồi.
Kiểu cảm giác này giống như hai người chia ly rất lâu rồi đột nhiên gặp lại nhau, chỉ cần nhìn thấy hắn là không hiểu sao lại thấy an toàn.
Chử Trần Âm suy nghĩ một lúc lâu, vùi mặt trong lòng của hắn rồi nói: ''Có lẽ, là vì hai chúng ta có duyên. ''
Phó Yến Đình nghe thấy chữ duyên phận, khóe môi nhẹ nhàng cong lên, hắn chỉ nghĩ là từ ban đầu Chử Trần Âm đối với hắn là vừa thấy đã yêu, nếu không thì tại sao nàng lại chỉ đối xử đặc biệt như vậy với hắn.
Hắn rất vui, cũng không ngăn được mình mỉm cười.
Chử Trần Âm từ từ ngủ thiếp đi trong lòng hắn.
Cả đêm nay nàng không còn gặp ác mộng nữa, khi thức dậy lần nữa, Phó Yến Đình đã rời đi.
Chử Trần Âm rời giường, vào không gian một chuyến, kiểm tra lại một lượt số lương thực được thu hoạch tự động trong không gian, sau đó đến không gian siêu thị lấy một gói miếng dán làm ấm.
Thời tiết như vậy mà đi ra ngoài, miếng dán làm ấm là thứ cực kỳ có ích.
Tổng cộng nàng lấy ba mươi miếng, chia cho mọi người trong phủ một ít, sau đó bản thân dán hai miếng, mặc quần áo chuẩn bị đi ra ngoài.
Phó Yến Đình đã chuẩn bị sẵn xe ngựa.
Chử Trần Âm ăn sáng xong thì lên xe ngựa của Phó Yến Đình, đi theo hắn cùng tới nơi mà hắn nói.
Hóa ra là sông băng.
Sông băng được Phó Yến Đình điêu khắc thành nhiều pho tượng.
Chử Trần Âm sợ ngây cả người, nàng không ngờ một mình Phó Yến Đình trong ngày đông lạnh giá thế này mà điêu khắc ra được nhiều thứ trong sông băng như vậy.
Phó Yến Đình đỡ nàng xuống xe ngựa, cười nói: ''Muốn xem không?''
Chử Trần Âm vừa đi vừa nói với vẻ ngạc nhiên: ''Chàng khắc chúng từ lúc nào vậy?''
Phó Yến Đình nhìn các tác phẩm của mình, cười nói vô cùng đắc ý: ''Bình tường sau khi đi xây tường thành xong thì ta đều tới đây khắc một ít. ''
Mấy tháng trước hắn đi ngang qua đây, thấy một tượng băng nhỏ nhìn hơi giống Chử Trần Âm.
Hắn nhanh trí dựa theo tượng băng đó mà điêu khắc ra hình dáng của Chử Trần Âm, nhưng khắc một cái xong là lại nghiện, mỗi ngày chỉ cần hắn đi ngang qua đây là đều sẽ tới khắc thêm một chút.
Ngoài điêu khắc tượng băng hình Chử Trần Âm ra, hắn còn khắc thêm mấy kiểu động vật nhỏ, mèo chó mà bình thường nàng thích.
Chử Trần Âm đi từng bước một vào bên trong, cuối cùng nhìn thấy một pho tượng to nhất.
Lúc nhìn thấy pho tượng này, nàng ngây người tại chỗ, mũi thấy hơi chua xót.
Chỉ thấy trước mặt nàng chính là hình dáng của nàng lúc trước khi mặc áo cưới đỏ ngồi trên giường hỉ vừa mới vén khăn cô dâu lên.
Vậy ra, không phải là nàng vừa gặp đã yêu.
Mà là Phó Yến Đình.
Phó Yến Đình nói tiếp: ''Thật ra ta đã gặp Chử tiểu thư từ trước. ''
''Nhưng lúc ta vén khăn cô dâu lên nhìn thấy nàng, ta lập tức nhận ra nàng không phải nàng ấy. ''
''Tại sao chàng không vạch trần ta?'' Vẻ mặt của Chử Trần Âm ánh lên nét ngạc nhiên, vội vàng hỏi hắn.
Mặc dù nàng xuyên không vào xác của người đó, nhưng mặt mũi và dáng người cũng sẽ có thay đổi theo, mặt của hai người giống hệt nhau, nhưng vẫn có rất nhiều sự khác biệt vô cùng nhỏ.
Ví dụ như cao thấp mập ốm.
Nếu không phải người chung đụng mỗi ngày thì cơ bản sẽ không phát hiện ra.