Thiên Tai! Ta Tích Trữ Kho Lương Thực Toàn Thiên Hạ Cứu Cả Hầu Phủ (Dịch Full)

Chương 302 - Chương 302: Trần Âm Bị Bệnh (1)

. Chương 302: Trần Âm Bị Bệnh (1)
Chương 302: Trần Âm Bị Bệnh (1)

Cộng thêm nguyên chủ vốn rất quái gở, ngay cả người của Chử gia cũng không vừa mắt mắt, chưa từng nhìn tới nàng ấy nên tất nhiên là rất khó phát hiện.

Nhưng Phó Yến Đình thì khác, hắn đã từng gặp Chử tiểu thư thật, hơn nữa trí nhớ của hắn cũng rất đáng kinh ngạc, quan trọng nhất là lúc hắn mới gặp Chử Trần Âm, tim hắn đập rộn lên, khó mà tự kiềm chế được.

Hắn nắm chặt tay của nàng trả lời: ''Lúc ấy, vào khoảnh khắc nhìn thấy nàng, ta chắc chắn nàng là nương tử của Phó Yến Đình ta, ta muốn giữ nàng lại bên cạnh ta, đương nhiên là không cần phải vạch trần nàng. ''

Chử Trần Âm đọc trong sách lịch sử thấy được sau khi nguyên chủ gả cho Phó Yến Đình thì không bao lâu đã cùng chết với nhau.

Thật ra thì cũng không phải là vậy, trong cùng ngày trước khi Phó Yến Đình vén khăn cô dâu lên, nguyên chủ đã chết rồi.

Nhưng nếu nguyên chủ không chết, đêm đó Phó Yến Đình cũng sẽ lén đưa nàng ra khỏi Hầu phủ.

Hắn sẽ không lấy một người con gái mà mình không yêu.

Cuộc hôn nhân này ngay từ đầu cũng chẳng phải là mong muốn của hắn, hắn chấp nhận cuộc hôn nhân này là vì đã bàn bạc với nguyên chủ từ trước, hắn sẽ thả nàng đi trong đêm tân hôn.

Tiếc là sau khi nguyên chủ lên kiệu hoa thì bệnh cũ đột nhiên bộc phát, rồi qua đời.

Nàng ấy bị Chử gia hành hạ hơn nửa đời người, Phó Yến Đình có lòng tốt giúp nàng ấy rời khỏi đó, cuối cùng lại chết trên kiệu hoa, chết ngay trên đường vốn có thể trốn thoát.

Cũng là do thời gian số mệnh lần lữa trôi qua một cách vô ích,

Cũng may kiếp này Chử Trần Âm đã tới, báo thù cho nàng ấy.

Ngày hôm đó sau khi thăm quan tác phẩm điêu khắc từ băng của Phó Yến Đình, Chử Trần Âm bị bệnh.

Đây là lần đầu tiên nàng bị ốm kể từ khi xuyên qua, cả người lạnh như băng, choáng váng đầu hoa mắt, muốn mở miệng nói chuyện cũng không có chút sức lực.

Chuyện này khiến cả Phó gia từ trên xuống dưới đều lo lắng.

Bản thân Chử Trần Âm là đại phu, nàng vốn chỉ nghĩ đó là cảm lạnh, nàng đã uống một số loại thuốc mà phụ nữ mang thai có thể uống, nhưng vẫn không khỏe lên.

Cái gọi là thầy thuốc không thể tự chữa cho mình, có lẽ là trường hợp này.

Phó Yến Đình không còn cách nào khác đành phải mời một vài đại phu giỏi nhất thành Tử An.

Nhưng vẫn không thể tìm ra nguyên nhân.

Cuối cùng, các đại phu mỗi người kê toa một số toa thuốc dưỡng thai rồi rời đi.

Sau khi Phó phu nhân tiễn các vị đại phu ra cửu, bà vội vàng bước vào nói: "Yến Đình, đơn thuốc mà đại phu vừa nói, ở chỗ này của con có thuốc không?"

Phó Yến Đình nắm chặt tay Chử Trần Âm, cau mày, gật đầu: "Có."

Chử Trần Âm không chỉ tích trữ rất nhiều thuốc bắc trong không gian, trong không gian chữa bệnh cũng có rất nhiều loại thuốc, nhưng không có loại nào có tác dụng.

Phó phu nhân nghe Phó Yến Đình nói có thuốc mới thở phào nhẹ nhõm một chút: "Yến Đình, con đừng lo lắng quá, có lẽ là do con bé mang thai nên mới vậy, nghe theo lời đại phu nói, uống thuốc dưỡng thai trước, nói không chừng mấy ngày nữa sẽ ổn thôi."

Đôi mắt sâu thẳm của Phó Yến Đình chăm chú nhìn khuôn mặt Chử Trần Âm, đôi mắt hơi đỏ: "Mẫu thân, Trần Âm chưa bao giờ bệnh nặng như vậy..."

Giọng hắn không trầm thấp như bình thường, mà có một chút khàn giọng.

Lúc này Phó phu nhân cũng nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề, bà muốn tiếp tục thuyết phục Phó Yến Đình, nhưng lại không biết nên nói như thế nào.

Bên ngoài nhà, Phó Hưng Thành và Phó Giang Hoằng cũng lo lắng cho Chử Trần Âm.

Họ cản lại đại phu ở bên ngoài khi biết nguyên nhân gây bệnh của đại tẩu vẫn chưa tìm ra, trong lòng cũng tràn đầy lo lắng.

Ngay cả Mục Chi Liễu ngày thường bình tĩnh cũng cau mày.

Ngay lúc mọi người đang mất mát, Thanh Nhi đột nhiên đứng dậy nói: "Bệnh của Trần Âm có chút kỳ lạ, không phải đã va phải cái gì đó chứ?"

Bình Luận (0)
Comment