Giọng nói rất quen thuộc, chính là Phó Giang Hoằng.
Chử Trần Âm thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng nở nụ cười, thật tốt, nàng không xuyên trở lại.
Nhưng ánh sáng bên ngoài quá chói mắt.
Nàng đưa tay ra dụi dụi mắt, cố gắng mở mắt ra lần nữa.
Lúc này, một giọng nói dịu dàng truyền đến bên tai nàng: "Đừng vội nhìn, dạo này bên ngoài nhà trời tạnh rồi, ánh mặt trời chiếu lên tuyết trắng rất chói mắt."
Chử Trần Âm sững sờ một lát,"Trời nắng? Vậy băng tai đã kết thúc?"
Phó Yến Đình chậm rãi nói: "Không biết có tính hay không kết thúc, bây giờ thời tiết quang đãng, tuyết tan từng chút một, đất cát ban đầu bắt đầu trở nên màu mỡ." "
Chử Trần Âm vui mừng khôn xiết, thời tiết quang đãng, điều đó có nghĩa là họ đã sống sót.
Bây giờ họ phải đợi các sông băng tan chảy, lần nữa khải khẩn ruộng đất, để bọn họ có thể từ từ khôi phục lại cuộc sống bình thường.
Có thể là do đắm chìm trong niềm vui đến nỗi quên mất bệnh tật của mình.
Khi nàng có thể mở mắt ra, nàng đột nhiên nhớ ra: "Yến Đình, bệnh của ta?"
Phó Yến Đình nói với Chử Trần Âm về bùa bình an.
Chử Trần Âm khá ngạc nhiên.
Tuy nhiên, nàng cũng mơ hồ nhận ra rằng lần này hoàn toàn không phải là một căn bệnh, mà là nàng đang bị một loại lực lượng nào đó kéo trở về thời gian và không gian của chính mình.
Lý do tại sao nàng có thể ở lại là nhờ tấm bùa bình an.
Vì lá bùa bình an này, nàng càng quyết tâm ở lại đây.
"Yến Đình...", Chử Trần Âm khẽ gọi hắn.
Phó Yến Đình ôm nàng vào lòng, như thể hắn đã lấy được một kho báu bị mất, vì sợ rằng ngay khi hắn buông tay, nàng sẽ biến mất.
Hai người ôm nhau thật chặt, Chử Trần Âm đột nhiên cảm giác bụng có chút trướng phồng khó chịu, vội vàng đẩy Phó Yến Đình ra nói: "Đừng ép đứa trẻ!"
Lời nói của nàng có chút lớn, vô tình lan ra bên ngoài.
Phó phu nhân dừng lại, vội vàng ngăn Phó Giang Hoằng đang chuẩn bị vào nhà lại.
Phó Giang Hoằng thấy Chử Trần Âm tỉnh lại, lập tức báo tin vui cho mọi người.
"Mẫu thân, đi vào thôi, đại tẩu tỉnh rồi."
Trên mặt nở nụ cười, Phó phu nhân ngăn Phó Giang Hoằng lại nói: "Chờ trước đi, đại ca con nhớ nhung đại tẩu, con để bọn họ nói nhiều hơn chút."
Sau khi Phó Giang Hoằng ở cùng Mục Chi Liễu một thời gia, nàng ấy đã hiểu thêm rất nhiều về quan hệ nam nữ, cũng không lỗ mãng như lúc trước, vì vậy ngoan ngoãn gật đầu nói: "Được rồi, chúng ta chờ ở bên ngoài."
Bên trong nhà, Phó Yến Đình nhìn bụng Chử Trần Âm còn chưa phình ra, ôm cánh tay nàng nói: "Khi nào nó sinh ra thì ném cho bà vú." "
Chử Trần Âm không nhịn được cười nói: "Bây giờ chàng chê nó phiền?"
Phó Yến Đình không phủ nhận.
Chử Trần Âm duỗi tay ra ôm lấy hắn: "Đừng lo lắng, cho dù đứa bé sinh ra, trong lòng ta chàng vẫn là người quan trọng nhất."
Phó Yến Đình nghe được lời nói của nàng, thật sự trở nên vui vẻ.
Ai mà ngờ được, Đại tướng quân quá khứ ở trên chiến trường quả quyết sát phạt đích, bây giờ lại cùng một mầm đậu nhỏ con nít tranh đoạt ái nhân.
Hơn nữa còn bởi vì tranh thắng, mà vui vẻ giống như đứa bé.
Chử Trần Âm không khỏi ngẩng đầu lên hôn nhẹ lên môi hắn.
Không hôn thì không sao, vừa hôn liền trêu chọc chó sói không nên chọc.
Cũng may Phó Yến Đình là người hiểu chuyện, biết Chử Trần Âm vừa mới tỉnh lại, thân thể còn chưa khôi phục, cho nên chỉ hôn hôn mà không làm gì quá đáng.
Tuy nhiên, Chử Trần Âm không vì điều này mà thả lỏng.
Bởi vì nàng biết, thiếu nợ, sau này chung quy vẫn phải trả.
Ở ngoài phòng, Phó Giang Hoằng và Phó phu nhân đang đợi gặp Chử Trần Âm.
Phó Yến Đình lại bá chiếm nàng, lúc này ai cũng không dám đi vào.
Nhưng Mục Chi Liễu thì khác, hắn ta không quan tâm đến Phó Yến Đình, sải bước ra cửa gõ vài tiếng, sau đó đưa mọi người vào.