Thiên Tai! Ta Tích Trữ Kho Lương Thực Toàn Thiên Hạ Cứu Cả Hầu Phủ (Dịch Full)

Chương 306 - Chương 306: Ta Sợ Nàng Rời Đi (1)

. Chương 306: Ta Sợ Nàng Rời Đi (1)
Chương 306: Ta Sợ Nàng Rời Đi (1)

Phó Yến Đình không thể nói chuyện với Chử Trần Âm nữa, vì vậy hắn ngoan ngoãn buông nàng ra, đứng sang một bên nhìn.

Chử Trần Âm từ bọn người Phó Giang Hoằng biết được nàng đã hôn mê tổng cộng mười ngày.

Trong mười ngày qua, Phó Yến Đình đã chăm sóc nàng cả ngày lẫn đêm.

Như bọn họ muốn đến gần người nàng cũng đều sẽ bị đuổi đi.

Nàng ấy nói, cho tới bây giờ chưa từng thấy qua đại ca dọa người như vậy.

Nghe xong trái tim Chử Trần Âm thắt lại, chậm rãi ngước lên nhìn Phó Yến Đình.

Giờ phút này, nàng đột nhiên cảm thấy tất cả những quyết định mình đưa ra đều xứng đáng.

Mặt trời đang chiếu sáng bên ngoài cửa sổ và thành Tử An cuối cùng đã mở ra mùa xuân thực sự.

Khi sông băng tan chảy từng chút một, Mạc Bắc, vốn là ở trong sa mạc cát vàng, bắt đầu có biến hóa long trời lỡ đất.

Nơi này không phải ở phía bắc, có lẽ vì sự chuyển động của trái đất, nó đã trở nên ấm áp hơn, không còn ánh mặt trời chiếu sáng, cũng sẽ không gió cát nổi lên bốn phía.

Đất đai bắt đầu trở nên màu mỡ, có sông chảy qua, còn có dòng suối nhỏ.

Ngoài ra còn có một vài sông băng cao chưa tan chảy, bởi vì nguyên nhân địa hình đã trở thành những ngọn núi tuyết.

Trên ngọn núi phủ tuyết có nước, chảy từ trên xuống dưới, dần dần hòa vào nước suối linh tuyền của Chử Trần Âm.

Thành Tử An hiện tại ngay cả khi không có nước trong không gian cũng sẽ không bị khô cạn.

Thấy vậy, Chử Trần Âm rút nguồn nước vào trong không gian.

Nàng đứng trên một chỗ cao nhìn về phía xa, chỉ thấy toàn bộ Đại Vĩnh quốc đã được cải tổ, cuối cùng bọn họ cũng sắp bắt đầu ổn định cuộc sống.

"Trần Âm!"

Đột nhiên có một tiếng gọi từ phía sau nàng.

Chử Trần Âm xoay người lại, đâm vào một vòng tay ấm áp và mạnh mẽ.

Ngay khi Chử Trần Âm ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện chính là người chỉ muốn buộc nàng trên cổ, tướng công nàng.

Phó Yến Đình vươn tay vòng qua eo nàng, liếc nhìn phía sau nàng, hỏi: "Tại sao nàng lại thu lại nguồn nước?"

Chử Trần Âm mỉm cười nói: "Bây giờ Tử An thành có nguồn nước riêng, tự nhiên sẽ không cần nước trong không gian của ta."

Phó Yến Đình khi nghe nàng nói như vậy thì vô thức cau mày.

Chử Trần Âm nhìn thấy vẻ không hài lòng trên mặt hắn, liền hỏi: "Yến Đình, chàng bị sao vậy?"

Phó Yến Đình ôm nàng thật chặt: "Nàng thu lại nguồn nước vào không gian, ta luôn cảm thấy nàng cũng phải rời đi cùng với không gian." "

Từ khi thiên tai của Đại Vĩnh quốc dần dần rút đi, Chử Trần Âm đã thu hồi rất nhiều thứ trong không gian.

Luôn có cảm giác như nàng đang thu dọn hành lý và rời khỏi hắn.

Chử Trần Âm an ủi hắn, nói: "Ta vốn không phải rời đi, bây giờ thiên tai đã rút đi, mọi người đều phải sống một cuộc sống bình thường."

Sắc mặt Phó Yến Đình dần dần tốt lên, sau đó hắn nắm lấy tay nàng không buông ra.

Sau khi hai người bọn họ trở về, Phó Hầu gia đến nói: "Băng tuyết đã rút đi, ruộng đồng trong thành đã trở về trạng thái trước đây, ta muốn chia những vùng đất này cho người trong thành."

Phó Yến Đình suy nghĩ một lúc rồi nói: "Chỉ cần phân phối theo danh sách chúng ta đã đăng ký trong tập sách trước."

"Được rồi, cái này ta sẽ đi phân phó xuống." Phó hầu gia mỉm cười đáp, sau đó nhanh chóng rời khỏi đây.

Chử Trần Âm nhìn bóng lưng Phó hầu gia rời đi, mỉm cười nói: "Nhìn khí sắc của phụ thân có vẻ rất tốt."

Phó Yến Đình ho nhẹ hai cái rồi nói: "Từ khi ta giao việc trong thành cho ông ấy, ống ấy liền có khí sắc tốt hẳn lên, ta thấy, ông ấy không muốn dưỡng lão sớm như vậy."

Chử Trần Âm ngước mắt lên nhìn hắn: "Nếu cha muốn làm thì cứ để ông ấy làm, ta thấy mấy năm qua mặt đất giá băng lạnh lẽo đã làm ông ấy nghẹt thở."

Đúng vậy, không chỉ Phó Hầu tước không kìm nén được.

Ngay cả Phó phu nhân và những người còn lại trong hầu phủ cũng vậy.

Bình Luận (0)
Comment