Từ trong sổ sách Phó Yến Đình ghi lại, có lẽ có hơn bốn mươi nghìn người còn sống.
Trong đó còn có một số thôn cùng châu huyện được nguồn nước của thành Tử An cứu sống, đại khái sống sót hơn hai vạn người, cùng với hơn bốn vạn thôn dân trong huyện Mặc Dương được Thường huyện lệnh thu nhận.
Nhìn chung, có hơn một trăm nghìn người người sống sót, mà đối với lịch sử, cũng coi là lượm một cái mạng.
Những người này từ từ tập trung ở các quận lân cận của thành Tử An.
Tường thành do Phó Yến Đình xây dựng nhìn bề ngoài giống như đang bảo vệ thành Tử An, nhưng trên thực tế, nó cũng phong tỏa biên giới của ba quốc gia xung quanh, và nó có tác dụng phòng thủ tuyệt đối đối với Đại Dung quốc sau thảm họa.
Đây cũng là nguyên nhân mấy năm nay hắn xây dựng không ngừng nghỉ. . Hôm nay sau cơn mưa, trong thành khách tới là Thường huyện lệnh.
Ông di cư dân làng trong thành phố của mình đến một số thị trấn gần đó ở thành Tử An, và sau đó đi một mình với những người hầu cận của mình để tìm Phó Yến Đình.
Ngay khi Thường huyện lệnh vừa nhìn thấy Phó Yến Đình, liền quỳ xuống nói: " Phó tướng quân."
Phó Yến Đình đỡ ông ta dậy: "Thường huyện lệnh, sao ngài lại ở đây?"
Thường huyện lệnh thở dài nói: : "Ta lần này tới là muốn đặc biệt tới nói cám ơn, đa tạ ban đầu Phó tướng quân cùng phu nhân cho chúng ta giữ lại tháp nước, giữ được mạng của hầu hết hương dân trong huyện chúng ta."
Thời điểm Phó gia đi ngang qua huyện Mạc Dương, bọn họ vội vàng chạy thoát thân, nhưng không nghĩ lại làm được chuyện tốt.
Phó Yến Đình vừa định lên tiếng, Thương huyện lệnh lại nói: "Không chỉ có như vậy, ta còn muốn cảm tạ phu nhân vì đưa tới lương thực cùng than củi."
Phó Yến Đình sững sờ một lát: "Lời Thương huyện lệnh là có ý gì? Phu nhân gửi đi?"
Thương huyện lệnh gật đầu: "Đúng vậy, khoảng một năm trước, huyện Mạc Dương của chúng tôi bị lạnh đến cực hạn, không những không có lửa than, mà ngay cả lương thực cũng không còn, mọi người đều chờ chết cóng hoặc chết đói, là do phu nhân phái người đưa tới."
Phó Yến Đình ngạc nhiên, phải biết rằng thành Tử An cách huyện Mặc Dương vài ngày, Chử Trần Âm muốn gửi thứ gì đó, nhưng không thể nào.
Trừ khi... Đó là không gian!
Hắn sửng sốt, Chử Trần Âm không hề đề cập chuyện này với hắn.
Trương Huyền Linh nhận thấy sự kỳ lạ của hắn, hỏi: "Tướng quân, ngài bị làm sao vậy?"
Phó Yến Đình lại hỏi: "Ngoài việc gửi lương thực và than củi, nàng còn gửi cái gì nữa?"
Thương huyện lệnh đáp: "Đúng rồi, còn có cả một chút chăn nệm."
Ánh mắt Phó Yến Đình hơi ảm đạm, nhưng hắn nhanh chóng phản ứng lại.
Một năm hạn hán, ba năm lạnh giá khắc nghiệt, không có nước và thức ăn, các nước ở bốn phía xung quanh còn không cứu nạn, thậm chí còn có ánh mắt dòm ngó.
Con người giống như kiến, dưới tình trạng như vậy họ đã sớm chết từ lâu dưới đống hoàng thổ này, hóa thành mảnh đất màu mỡ cho các quốc gia mới.
Chính Chử Trần Âm đã thay đổi mọi thứ ở đây.
Người nhìn có vẻ thờ ơ lạnh lùng, trong mắt chỉ có núi vàng núi bạc trong, hóa ra từ sớm đã âm thầm làm những chuyện mà hắn không biết.
Sau khi Phó Yến Đình và Thương huyện lệnh tán gẫu qua đại sự sau, xoay người trở lại phòng của Chử Trần Âm.
Chử Trần Âm đang dỗ dành đứa trẻ trong vòng tay, trên mặt vẫn nở nụ cười, nhưng trong mắt lại có sự dịu dàng mà bình thường nàng không có.
Phó Yến Đình hỏi nàng: "Nàng đến huyện Mặc Dương khi nào?"
Chử Trần Âm hơi ngước mắt lên nhìn hắn, mỉm cười nói: "Khoảng một năm trước, ta không nhớ rõ lắm."
Phó Yến Đình lại nói: "Nàng làm sao tới đó?" "
Chử Trần Âm chậm rãi nói: "Sau khi nâng cấp không gian, tùy ý đi bất cứ nơi nào, bất kể là huyện Mặc Dương hay là kinh thành lúc trước, chỉ cần ta ra khỏi không gian, ta đều có thể tùy ý tới đó."