Mục phu nhân cầm lấy nó trong tay, cắn hai miếng: "Mùi vị không tệ, không ngờ hiện tại tỷ tỷ còn làm bánh ngọt."
Phó phu nhân thở dài nói: "Bây giờ đã khác với trước kia, bất kể là hầu gia hay là ta, đều phải học cách làm việc."
Khi Mục phu nhân nghe thấy lời này, bà ấy vội vàng nói: "Còn Trần Âm thì sao? Cũng phải làm việc?"
Phó phu nhân trả lời: "Trần Âm và Giang Hoằng giúp quản lý đồng cỏ mới xây của chúng ta, còn có đất trồng đất canh tác của người dân bốn phía xung quanh."
Trên mặt Mục phu nhân chậm rãi hiện lên một chút đau lòng.
Chử Trần Âm ở bên cạnh nhìn thấy trong mắt bà ấy, mỉm cười nói: "Mẹ, đây cũng không phải là công việc nặng nhọc gì, chỉ là để giải tỏa nhàm chán mà thôi."
Mục phu nhân nắm lấy tay nàng nói: "Nhóc con, ta bảo con trở về với ta, nhưng con sẽ không quay lại."
Đúng lúc này, Phó Yến Đình ôm Tiểu Ngật Ngật qua.
Nghe thấy giọng nói của đứa trẻ, ông lão đang ngồi một bên không nói chuyện đột nhiên đứng dậy, nhìn lên cửa.
Tiểu Ngật Ngật vẫn còn nhỏ, một tay Phó Yến Đình ôm lấy, tựa như có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.
Ông lão lo lắng, sải bước đến và nói: "Đứa trẻ này không thể ôm như thế này, đến đây, để ta."
Phó Yến Đình bối rối, còn chưa kịp phản ứng lại chuyện gì đang xảy ra, Mục lão gia đã bế đứa bé trong tay đi, sau đó hai tay làm động tác dỗ dành trẻ nhỏ cực kỳ chuẩn mực, ôm Tiểu Ngật Ngật.
Bộ dáng kia, là trước đây ôm không ít trẻ nhỏ.
"Nhìn thấy không, ngươi phải ôm đứa nhỏ như thế này, giữ vững cổ và lưng đứa bé."
Mục lão gia kiên nhẫn giảng giải.
Phó Yến Đình mỉm cười đáp: "Nhạc phụ, không sao, con cái nhà họ Phó chúng ta đều là xương cốt cứng rắn, không cần cẩn thận như vậy."
Mục lão gia chỉ xem hắn chính là đang nói nhảm, cẩn thận bế đứa bé đến bên cạnh Mục phu nhân: "Vậy cũng không được, ôm hài tử phải ôm thật tốt."
Nói xong, ông mỉm cười, đưa đứa bé cho Mục phu nhân nhìn.
Mục phu nhân nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa bé, mừng rỡ không thôi, sau đó không biết thế nào, lại đột nhiên mắt lại đỏ lên.
"Mẹ."
"Ban đầu con chính là bộ dáng như vậy, sau đó chúng ta bị người đuổi giết, con đi theo chúng ta từ trên xe ngựa té xuống, liền trở nên đờ đẫn, phụ thân con còn tưởng con nhất định là té ngu?"
Chử Trần Âm nghe những lời này, nàng bối rối: "Khi còn nhỏ con từng bị ngã một lần?"
Mục phu nhan thu hồi khăn tay, gật đầu.
Mục lão gia thấy người nhà đoàn tụ, trong lòng ông cũng vui vẻ, nhân cơ hội này kể cho mọi người nghe về Chử Trần Âm.
Hóa ra Mục lão gia này có thân phận rất đặc biệt, ông không chỉ là thương nhân giàu có nhất Khương quốc, mà còn là con ngoài giá thú của Hoàng đế Khương quốc, năm xưa một mực lưu lạc bên ngoài, về sau cứu được Mục phu nhân thiếu chút nữa bị giết.
Khi đó, trong lòng Mục phu nhân chỉ có Phó hầu gia, còn Mục lão gia chỉ coi là hoan hỉ oan gia, ai biết được, sau mấy lần cùng trải qua sinh tử, hai người tình đầu ý hợp sinh ra Mục Chi Liễu, cũng không lâu sau lại sinh ra Chử Trần Âm.
Nhưng không lâu sau khi Chử Trần Âm ra đời, thân phận của Mục lão gia bị mang ra ngoài ánh sáng, điều này đã kích động một nhóm hoàng tử và triều thần truy lùng bọn họ.
Trong tuyệt cảnh, hai người họ chạy trốn đến đất nước Đại Dung, giao Mục Chi Liễu cho tiên sinh cũ của Mục phu nhân để nuôi dưỡng thay họ.
Mà Chử Trần Âm vốn cũng định gửi nhờ vị quý nhân này, ai biết trời xui đất khiến, lại giao cho nha hoàn Chử gia.
Mục phu nhân đã từng có ân với nha hoàn kia, nha hoàn liền đối đãi với Chử Trần Âm như nữ nhi ruột của mình, cho nên cũng mới có chuyện về sau.