Bởi vì Mục một mực đang trốn tránh kẻ thù đuổi giết, cho nên vẫn luôn không có đón nữ nhi về.
Mãi cho đến hơn mười năm sau, lão quốc vương bệnh qua đời, Nhị hoàng tử có tình cảm thâm hậu với Mục lão gia lên ngôi vua, cả nhà bọn họ người mới có thể bình an.
Nhưng lúc này, lại truyền đến tin tức Chử Trần Âm đã chết, về sau nữa, bọn họ mới biết Chử Trần Âm đã kết hôn với Phó Yến Đình.
Lui về phía sau nữa chính là nước Đại Dung gặp thiên tai, bọn họ đặc biệt phái Mục Chi Liễu đi tới tìm nàng.
Chử Trần Âm nghe lời nói của Mục lão gia, trong lòng cảm thấy có chút mất mát, nàng nhìn mình và Mục phu nhân trông rất giống nhau, còn tưởng rằng tự mình thật ra chính là con ruột bà, nhưng là vừa nghe như vậy, Mục phu nhân chỉ là mẹ nguyên chủ.
Nàng không thể hiểu được.
Lúc này, Phó Yến Đình đột nhiên hỏi: "Phụ thân, mẫu thân, người nói Trần Âm bị thương khi còn nhỏ trở nên ngu ngốc, tại sao lại như vậy?"
Mục phu nhân trả lời: "Lúc đó, sau khi Trần Âm bị thương, ánh mắt đờ đẫn, sau đó chúng ta tìm đại phu xem, nói nàng đây là té ngã mất đi ba hồn của mình, cho nên mới như vậy."
Mục lão gia nghe lời bà ấy nói, nói tiếp: "Không chỉ bị ngốc, mà từ đó về sau xương cốt thân thể cũng luôn rất yếu, luôn là không lớn lên, gầy thành da bọc xương, ta cùng mẫu thân con bé thiếu chút nữa cho là không nuôi sống."
Nghe xong lời nói của hai người bọn họ, Chử Trần Âm lập tức lấy lại tinh thần.
Trong đầu có một ý tưởng vô cùng hoang đường, chẳng lẽ là nàng bị ngã khi đó, đã bay đi ba hồn của mình về thời hiện đại.
Cho nên nàng mới không có cha mẹ, tính tình lạnh lùng?
Cho nên bây giờ nàng chẳng qua là trở lại trong thân thể của mình, cùng nguyên chủ trở về một thể.
Chử Trần Âm càng ngày càng chắc chắn về ý tưởng này, từ khi nàng xuyên tới, bản thân đã thay đổi rất nhiều, không thờ ơ như trước đây, nàng đã có thể cảm nhận được sự căm ghét và sự đau buồn của nguyên chủ.
Quan trọng nhất, nàng có thể cảm nhận được niềm vui khi tìm thấy cha mẹ mình.
Mà ngoại hình, vóc dáng của nguyên chủ cũng vì chuyện này mà thay đổi, nhưng nguyên chủ lúc trước lại si ngốc, cũng không có nhiều ý thức tự chủ, để lại cho nàng chỉ có ký ức những năm tháng này.
"Con à." Mục phu nhân nhẹ giọng gọi nàng.
Chử Trần Âm hơi tỉnh táo lại, ngước lên nhìn bà, giọng khàn khàn gọi mẹ.
Mục phu nhân vội vàng đưa khăn tay đi tới: "Con đứa nhỏ này, đang tốt sao lại khóc?"
Chử Trần Âm nhận ra mặt mình đầy nước mắt.
Nàng đã mồ côi hơn 20 năm, cuối cùng cũng có cha mẹ ruột của riêng mình, cho dù suy đoán có đúng hay không, nhưng đối với nàng, đây cũng chính là mẹ ruột của nàng.
Khi nàng còn ở trong trại trẻ mồ côi, thấy những người bạn đồng hành của mình từng người một được nhận nuôi, nàng cũng cầu nguyện trong lòng rằng ai đó sẽ đưa nàng về nhà.
Ngay cả khi đó chỉ là cha mẹ nuôi, nàng vẫn nguyện ý.
Nàng chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường, đi học với cha mẹ mỗi ngày, cùng bố mẹ mỗi ngày ăn những bữa ăn gia đình ấm cúng, ban đêm trước khi đi ngủ cha mẹ nàng sẽ nhẹ nhàng hôn lên trán nàng chúc ngủ ngon.
Nhưng mà, tất cả những điều này đều là hy vọng xa vời.
Sau này cũng có một số người đã muốn nhận nuôi nàng, nhưng chỉ cần họ gặp mặt nàng, đều cảm thấy ánh mắt của nàng quá mức lạnh lùng, ngày sau nuôi lớn cũng chính là bạch nhãn lang.
Dần dần, tuổi của nàng càng lớn, không có ai lại đến gặp nàng.
Khi nàng lớn hơn chút nữa, nàng đã bị một người lạ đánh cắp, bọn họ cho nàng cơm ăn, cho nàng đi học, cho nàng các loại các dạng cuộc sống.
Sau đó, lợi dụng sự lạnh lùng của nàng để nàng đi làm những chuyện căn bản nàng không muốn làm.
Rất nhiều đêm nàng cũng mong ước khi trở về nhà, có cha mẹ nàng đang đợi nàng.