Thiên Tai! Ta Tích Trữ Kho Lương Thực Toàn Thiên Hạ Cứu Cả Hầu Phủ (Dịch Full)

Chương 324 - Chương 324: Lý Do Từ Chối Hôn Sự (1)

. Chương 324: Lý Do Từ Chối Hôn Sự (1)
Chương 324: Lý Do Từ Chối Hôn Sự (1)

Dù là mắng nàng cũng tốt, như vậy nàng cũng không còn một mình một người, không cần cô đơn như vậy.

Nếu như có thể, nàng nguyện ý dùng tất cả tích góp để đổi lấy cơ hội được gặp mặt cha mẹ một lần.

Từng ngọn núi vàng núi bạc xếp chồng trong không gian làm sao có thể so với một bàn thức ăn do cha mẹ tự mình làm.

Trong đại sảnh, hai mẹ con ôm chầm lấy nhau, Chử Trần Âm cũng không kìm chế được mình khóc lớn lên.

Ánh mắt Phó Yến Đình rơi trên mặt Chử Trần Âm, ánh mắt tràn đầy đau lòng, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, không đành lòng nghe tiếng khóc của nàng.

Phó phu nhân nhìn cũng không làm phiền họ nữa, cho họ thời gian để gia đình đoàn tụ.

Đợi đến chạng vạng tối, người hai nhà ngồi quây quần một chỗ ăn cơm, Phó hầu gia nhắc đến chuyện hôn sự của Mục Chi Liễu cùng Phó Giang Hoằng .

Vốn nghĩ rằng đây là chuyện nước chảy thành sông, nhưng ai biết được, Mục lão gia trầm mặc trả lời: "Hôn sự này, ta không đồng ý."

Lời nói của Mục lão gia khiến mọi người ngạc nhiên, đặc biệt là Phó Giang Hoằng.

Nàng ấy chưa bao giờ nghĩ rằng cha và mẹ của Mục Chi Liễu sẽ phản đối mối hôn sự này.

Phó hầu gia cùng phó phu nhân hai mắt nhìn nhau, hai người rủ xuống tròng mắt, rõ ràng có chút không vui.

Mục phu nhân nghe theo lời của Mục lão gia, nói tiếp: "Giang Hoằng là một cô nương tốt, nhưng nàng ấy không phù hợp với Chi Liễu nhà chúng ta."

"Không phù hợp?" Phó hầu gia lạnh lùng ngắt lời: "Chẳng lẽ, phu nhân còn muốn nói nữ nhi nhà chúng ta không xứng với con trai nhà bà sao?"

Mục phu nhân lộ ra vẻ kinh hãi, vội vàng giải thích: "Không, không, hầu gia, ta không có ý đó, Giang Hoằng là viên minh châu trong lòng bàn tay Phó hầu gia, tự nhiên mọi thứ đều kiệt xuất, là Chi Liễu nhà chúng ta không xứng với nàng."

Phó hầu gia cũng không tin lời bà ấy, tức giận quay mặt sang một bên.

Phó phu nhân thu lại vẻ mặt kinh hãi vừa rồi, hòa hoãn thần sắc quay sang hướng Mục phu nhân hỏi: "Phu nhân, chẳng lẽ vì chuyện trước đây bà vẫn còn ghi hận chúng ta sao?"

Mục phu nhân đột ngột đứng dậy nói: "Phó phu nhân, ngươi lời này là có ý gì, phu phụ chúng ta sẽ là người bụng nhỏ như vậy sao? Chuyện quá khứ đã qua thì để nó qua, hôm nay ta cùng lão gia lưỡng tình tương duyệt, đã sớm quên đi chuyện trước kia."

Phó phu nhân tỏ ra xấu hổ, hơi cúi đầu xuống, rút lại những gì mình vừa nói.

Ngay lúc bọn họ đang cãi nhau, Mục Chi Liễu vốn đang im lặng đột nhiên đứng dậy, nắm lấy tay Phó Giang Hoằng đưa nàng ấy đi ra ngoài.

"Chi Liễu! Các ngươi muốn đi đâu?" Mục phu nhân đứng dậy gọi anh ta.

Như không nghe thấy, Mục Chi Liễu dẫn Phó Giang Hoằng ra khỏi sân nhà họ Phó.

Phó lão gia cùng phu nhân cũng cùng nhau rời đi trong cơn giận dữ.

Để lại Mục phu nhân và Mục lão gia vẻ mặt đầy khó xử ngồi tại chỗ.

Chử Trần Âm và Phó Yến Đình ngồi im lặng ở một bên, một lúc lâu không biết nên nói như thế nào.

Hai người bọn họ không ngờ rằng đôi Mục phu phụ có vẻ hòa nhã lại thực sự phản đối mối hôn sự của con trai mình, điều này có vẻ thực sự không hợp lý.

Mục phu nhân dường như cảm nhận được ánh mắt của bọn họ, thở dài nói: "Chúng ta cũng không muốn làm như vậy, chỉ là..."

"Chỉ là cái gì?" Chử Trần Âm vội vàng hỏi.

Mục phu nhân do dự, không biết nên nói như thế nào.

Cuối cùng, Mục lão gia lên tiếng: "Trước kia Chi Liễu ở Đại Dung quốc vẫn luôn được Đoàn tiên sinh nuôi dưỡng, năm năm trước Đoàn tiên sinh đã mất vì bệnh tật, giao nữ nhi của mình phó thác cho Chi Liễu, muốn gả nàng cho người đại ca đã lớn lên cùng nhau này làm thê tử, lúc đó Chi Liễu cũng không đồng ý, nhưng là ngại vì công ơn nuôi dưỡng của Đoàn tiên sinh chỉ đành phải trước đáp ứng tới."

Bình Luận (0)
Comment