Phó Yến Đình cười nói: "Có người cưng chìu đương nhiên là chuyện tốt, nàng nếu là lo lắng con quá mức kiêu căng, ngày sau chờ đứa nhỏ lớn hơn chút nữa, ta tự mình dạy nó."
Chử Trần Âm ngẩng đầu nhìn hắn, hỏi: "Nếu nó không sợ chàng thì sao?"
Phó Yến Đình chắp tay trong tay, suy nghĩ một hồi: "Ta sẽ nói với nó rằng mẫu thân ngươi sợ ta, vậy mà ngươi còn không sợ ta?"
Chử Trần Âm ngước mắt lên: "Ta sợ chàng?"
Phó Yến Đình duỗi tay kéo eo nàng lại, thì thầm: "Lần đầu tiên nhìn thấy ta, nàng không phải bị sợ không dám nói lời nào? Chỉ biết là vùi đầu ăn vịt quay?"
Lông mày Chử Trần Âm cong lên: "Ta đó là đói bụng."
Phó Yến Đình ôm nàng càng chặt hơn, hạ thấp giọng:"Vậy lần trước ban đêm chứ ? Ngươi có thể nói sợ ta."
Tai Chử Trần Âm đỏ lên, nàng vỗ vỗ vai hắn,"Đó không phải là ghen tức bộc phát, chỉ biết là dày vò người."
Phó Yến Đình là một hũ giấm lớn.
Từ hắn ném loa thông minh của nàng đi sau lại khóa điện thoại di động của nàng lại.
Mấy tháng trước, Phó Yến Đình không biết mình lấy đâu ra khả năng, mở khóa điện thoại di động, sau đó nhìn vào bên trong những thứ nàng giấu nhiều năm.
Nếu là người cổ đại bình thường, nhất định sẽ mắng nàng vô liêm sỉ.
Nhưng Phó Yến Đình không phải người bình thường, hắn không mắng nàng, mà thay khóa điện thoại di động, để ngay cả bản thân Chử Trần Âm cũng không mở được.
Bây giờ điện thoại đã trở thành một viên gạch vô dụng.
Nàng cũng không biết Phó Yến Đình ở đâu có năng lực lớn như vậy.
Thỉnh thoảng, nàng đã tưởng tượng nếu Phó Yến Đình theo nàng trở lại thời hiện đại, hắn có thể làm gì.
Cảm giác như hắn là một người toàn năng.
Khi xe ngựa rung lắc đột ngột, Chử Trần Âm không ngồi yên, vô tình nhào vào vòng tay Phó Yến Đình.
Phó Yến Đình nhẹ nhàng ôm lấy nàng, nhưng không nói gì về đêm đó nữa, mà xoa xoa đôi tai đỏ của nàng, không nhịn được cười.
Mỉm cười như gió xuân, đặc biệt đẹp.
Chử Trần Âm ngã vào vòng tay của hắn, ngước mắt lên nhìn hắn, có chút mất tập trung.
Xe ngựa tiếp tục di chuyển về phía trước, mấy ngày sau đã đến Khương quốc, phải mất thêm ba ngày nữa mới đến được Kiền Châu.
Tại đây, họ gặp những người lính gác được quốc vương phái đến để dẫn đường.
"Vương gia, phu nhân, quốc chủ phái thuộc hạ tới đây nghênh các ngài trở về phủ."
Mặc dù Mục lão gia trước mặt nhà họ Phó tuy không có phách lối gì, nhưng ở Khương Quốc ông ấy chính là đệ đệ ruột của hoàng đế, là Vĩnh An vương điện hạ.
Chử Trần Âm cũng chính là quận chúa.
Chử Trần Âm nghe thấy hai tiếng gọi này, mở rèm xe ngựa nhìn ra ngoài, chỉ thấy một người mặc áo giáp đang ngồi trên ngựa lạnh lùng nhìn bọn họ.
Nàng nhất thời cả kinh, người trước mắt lại cùng cấp trên của nàng trong quá khứ làm lính đánh thuê lúc dáng dấp giống nhau như đúc.
Nhất là cặp mắt kia, lạnh lùng dị thường, không có chút nào ưu tư. Chử Trần Âm sững sờ tại chỗ, trên mặt tràn đầy vẻ kinh hãi.
"Trần Âm, con sao vậy?" Mục phu nhân hỏi Chử Trần Âm đang ngẩn người.
Chử Trần Âm hoàn hồn, hạ ánh mắt xuống tránh khỏi cái nhìn của người đó, trả lời Mục phu nhân: "Lúc nãy đứng lên có hơi nhanh, nên có chút chóng mắt."
Mục phu nhân tiến lên trước đỡ nàng: "Đi đường cũng lâu rồi, đúng là mệt thật, chúng ta đến quán trọ gần đây nghỉ ngơi chút đi."
Bà ấy vừa nói xong, liền dặn dò người đàn ông mặc áo giáp: "Làm phiền Ninh tướng quân dẫn đường."
Chử Trần Âm vừa nghe hai chữ Ninh tướng quân liền bắt đầu trầm tư suy nghĩ, xem ra vị này rất giống với ông chủ của nàng, là đại tướng quân Khương Quốc.
Nàng bỗng thấy hơi hoảng hốt, chẳng lẽ ông ta cũng xuyên không đến đây?
Nhưng từ ánh mắt vừa nãy hắn ta nhìn nàng, hình như không quen biết.
Phó Yến Đình có quen biết với Ninh tướng quân, hắn bước ra từ sau lưng Chử Trần Âm, chắp tay hành lễ với Ninh tướng quân: "Đã lâu không gặp, Ninh tướng quân trông vẫn như vậy."