Ninh tướng quân cũng hành lễ lại với Phó Yến Đình: "Phó tướng quân cũng vậy, nước Đại Dung thiên tai nhiều năm liền đến mức xém mất nước, không ngờ cũng không thể làm khó được Phó tướng quân."
Trong câu nói của hắn ta vừa có sự tán thưởng cũng có sự chế giễu, nhất thời không phân biệt được là địch hay là bạn.
Nhưng trên mặt Phó Yến Đình lại mang theo một nụ cười: "Đó là đương nhiên, Ninh tướng quân chưa chết, sao ta có thể ngã xuống được?"
Chử Trần Âm nghe hai người họ nói chuyện, chân mày nhíu chặt lại, xem ra hai người này không hợp nhau.
Ninh tướng quân rõ ràng nể mặt Mục phu nhân và Mục lão gia, rất khách sáo với Phó Yến Đình, dù sao thân phận bây giờ của hắn không đơn giản, cưới quận chúa, vậy chính là cháu rể của hoàng đế.
Hắn ta không đắc tội được.
Sau khi Phó Yến Đình và Ninh tướng quân hàn thuyên vài câu, liền đỡ Chử Trần Âm đổi sang một chiếc xe ngựa rồi đi đến một quán trọ trong thành.
Nơi này cách Kiền Châu vẫn còn ba ngày, cả nhà liền quyết định nghỉ ngơi thật tốt, sau khi ăn uống no say mới tiếp tục hành trình.
Từ sau khi Chử Trần Âm gặp Ninh tướng quân, trong lòng vẫn luôn thấp thỏm không yên.
Phó Yến Đình cho rằng nàng mệt mỏi, sau khi chuẩn bị thức ăn cho nàng xong, mới ôm nàng ngủ.
Chử Trần Âm nhắm mắt lại, trong đầu không ngừng hiện lên những chuyện đã qua.
Khi nàng còn nhỏ bị một đám người lạ mặt bắt cóc trong cô nhi viện, họ cho nàng cuộc sống tốt hơn gấp trăm lần ở cô nhi viện, cho nàng học, tìm chuyên gia dạy nàng đánh nhau và kỹ thuật bắn súng.
Nàng từng nghĩ bản thân có thể trải qua cuộc sống như người bình thường.
Nhưng sau đó nàng bị sắp xếp rất nhiều nhiệm vụ nguy hiểm, nàng không còn lựa chọn khác, chỉ có thể nghe mệnh lệnh của họ.
Người ra lệnh cho nàng cũng họ Ninh, tên Ninh Trần Viễn, cái tên thoạt nghe có hương vị cổ phong, nhưng con người lại rất nghiêm khắc, lạnh lùng.
Số lần nàng nói chuyện với ông ta cũng không nhiều, mỗi lần đều là ông ta giao nhiệm vụ, rồi nàng đi chấp hành nhiệm vụ.
Thỉnh thoảng nàng bị thương trở về, ông ta sẽ đích thân băng bó cho nàng.
Nhưng hầu hết đều im lặng, cho đến một ngày, nàng muốn thoát khỏi cuộc sống như vậy, nàng muốn tìm một nơi để mở một siêu thị nhỏ, sau đó sống một cuộc đời bình thường.
Vì mục tiêu như vậy, nàng muốn thiết lập cách trốn thoát khỏi nơi đó, nhưng không cẩn thận nổ chết Ninh Trần Viễn trong căn nhà họ đã ở mười mấy năm.
Lúc đầu nàng chỉ muốn dụ ông ta đến nơi khác, rồi bản thân làm một cái chết giả, nhưng không ngờ Ninh Trần Viễn lại nhảy vào biển lửa chỉ vì cứu nàng.
Nàng muốn cứu ông ta ra nhưng không kịp.
Tiếp đó một tiếng nổ vang trời.
Nàng tự do rồi, nhưng ông ta lại chết rồi.
Nàng thay tên đổi họ làm một bà chủ của siêu thị nhỏ, giống những cô gái bình thường khác, mỗi ngày đều cày phim, buông thả, khiến bản tính trời sinh lạnh nhạt của mình trở nên giống với người bình thường.
Những người mà nàng quen biết, cũng cho rằng nàng bị nổ chết với Ninh Trần Viễn.
Không còn ai đến làm phiền cuộc sống của nàng nữa.
Nhưng Chử Trần Âm không ngờ lại gặp một người giống y đúc với Ninh Trần Viễn ở trong này.
Nàng cũng không quá sợ ông chủ đó, chỉ có hơi áy náy.
Trong mười mấy năm họ quen biết nhau, Ninh Trần Viễn tuy lạnh lùng, nhưng không bao giờ tổn thương đến nàng.
Cuối cùng còn vì cứu nàng mà bị nổ chết.
Nói cho cùng, là nàng nợ ông ta.
Nghĩ đến đây, Chử Trần Âm hơi lật người, thở dài.
Phó Yến Đình cũng chưa ngủ ôm chặt nàng, hỏi: "Sao vậy? Có tâm sự?"
Chử Trần Âm cũng không biết nên nói chuyện này với Phó Yến Đình thế nào, nhắm mắt lại trả lời: "Không có chuyện gì, chỉ cảm thấy cái giường này hơi cứng."
Giường trong quán trọ thời cổ đại đương nhiên không bằng nệm cao su nàng ngủ mỗi ngày, không chỉ cứng mà còn phát ra tiếng cót két khi động đậy.
Lời nàng nói cũng là sự thật.