Thiên Tai! Ta Tích Trữ Kho Lương Thực Toàn Thiên Hạ Cứu Cả Hầu Phủ (Dịch Full)

Chương 330 - Chương 330: Chẳng Lẽ Là Cùng Một Người? (1)

. Chương 330: Chẳng Lẽ Là Cùng Một Người? (1)
Chương 330: Chẳng Lẽ Là Cùng Một Người? (1)

Phó Yến Đình trầm mặc một lúc rồi đột nhiên đứng dậy: "Nàng đợi chút."

Chử Trần Âm cũng ngồi dậy, mơ màng nhìn hắn: "Yến Đình, sao vậy?"

Phó Yến Đình đỡ Chử Trần Âm dậy, rồi đem hết chăn trong phòng này trải lên giường, để giường có thể mềm hơn.

Nhưng vốn dĩ hai người họ đắp hai cái chăn, nay lại còn một cái.

Chử Trần Âm khó hiểu hỏi: "Hôm nay trời lạnh, một cái chăn đủ không? Hay ta lấy thêm hai cái mền trong không gian ra."

Phó Yến Đình cản nàng lại nói: "Không cần đâu, Ngật Ngật ngủ ở chỗ cha nương, buổi tối họ đều có thể đến đây tìm chúng ta, đến lúc đó nếu không cất chăn vào kịp sẽ rất dễ bị phát hiện."

"Dù sao chỉ có một đêm, ta ngủ với nàng chắc sẽ rất ấm áp."

Hắn nói xong, cởi áo ngoài xuống lộ ra vai trần, vỗ nhẹ một bên giường.

Chử Trần Âm hơi ngẩn người, nàng chớp chớp mắt, nhất thời không biết nên nói gì.

Phó Yến Đình là đang nghiêm túc, hay đang cố ý giở trò.

Họ đã là phu thê mấy năm, đến hài tử cũng có rồi, còn dùng thủ đoạn này?

Xem ra mấy ngày nay, nàng không cho tướng công nàng cảm giác an toàn.

Chử Trần Âm kéo hắn cùng nằm vào trong chăn.

Chăn trong quán trọ cổ đại không giống ở thời hiện đại, chăn dài ít nhất một mét tám, cái chăn họ đang đắp cùng lắm chỉ khoảng một mét năm.

Phó Yến Đình cao to, hai người dựa sát vào nhau mới có thể đắp vừa cái chăn này.

Chử Trần Âm bị hắn ôm chặt, vùi vào lòng hắn ngủ.

Như Phó Yến Đình nói, hai người ôm nhau ngủ đúng là rất ấm áp, còn ngửi thấy mùi đàn hương thoang thoảng trên người hắn và tiếng tim đập thình thịch.

Không chỉ ấm áp, mà còn rất an thần.

Đêm nay, nàng không còn nghĩ đến chuyện Ninh Trần Viễn nữa, ngược lại ngủ rất ngon.

Đến ngày hôm sau, khi ánh mặt trời nhạt dần, nàng mới từ từ tỉnh giấc.

Lúc Chử Trần Âm thức dậy thấy Phó Yến Đình đã dậy rồi, một mình nàng nằm trong chăn giống một con mèo đang cuộn tròn người lại.

Nàng dụi mắt, sau khi thay đồ vệ sinh cá nhân xong liền đi tìm Mục phu nhân và Ngật Ngật.

Đâu ai ngờ vừa ra cửa đã gặp Ninh tướng quân.

Ninh tướng quân hôm nay không mặc áo giáp, mặc một bộ áo dài màu xanh nhạt, tóc được cột lên, đội cái phát quan (*) bằng ngọc, trước trán còn để lại vài cọng tóc con.

(*) Phát quan: mũ bịt tóc

So với vẻ đẹp ngoại quốc, ngũ quan sắc nét và đôi mắt sâu của Phó Yến Đình, Ninh tướng quân có một đôi mắt đào hoa, đường nét khuôn mặt mềm mại, sóng mũi cao nhưng đầu mũi nhọn, nước da trắng, nếu không phải đôi mắt sắc bén và lông mày sắc hơi nhướn, sẽ cho rằng hắn ta là công tử nhà nào nữa.

Chân mày Chử Trần Âm nhíu lại, càng nhìn như vậy, càng cảm thấy hắn ta giống với Ninh Trần Viễn mà nàng quen biết.

Trong tay Ninh tướng quân cầm kiếm, chắp tay hành lễ với nàng: "Quận chúa, vương phi và mọi người đang đợi người ở tiền viện."

Mục lão gia là vương gia của Khương Quốc, đương nhiên vương phi là Mục phu nhân.

Chử Trần Âm phản ứng rất nhanh, đáp: "Đa tạ Ninh tướng quân đến thông báo, ta sẽ đến ngay."

"Được." Ninh tướng quân đứng dậy, quay người dẫn đường cho Chử Trần Âm.

Chử Trần Âm đi sau lưng hắn ta, nhìn bóng lưng của hắn ta, nghi ngờ trong lòng ngày càng sâu hơn, nàng muốn làm cho rõ ràng người này rốt cuộc là ai.

Nàng thám thính hỏi hắn ta: "Ninh tướng quân là người Khương Quốc."

Ninh tướng quân đáp: "Đúng vậy, tổ tiên nhà ta là người Khương Quốc."

Chử Trần Âm thở phào: "Vậy Ninh tướng quân đã từng gặp ta chưa?"

Bước chân Ninh tướng quân hơi ngừng lại, đôi mắt đào hoa hơi rũ xuống, vẻ mặt không rõ ràng: "Chưa gặp qua."

Chử Trần Âm triệt để yên tâm.

Xem ra, họ chỉ có ngoại hình giống nhau thôi, chứ không cùng một người.

Nàng lộ ra nụ cười, cảm giác đã bỏ xuống được tảng đá nặng trĩu trong lòng.

"Trần Âm!" Giọng nói Phó Yến Đình truyền đến sau lưng Ninh tướng quân.

Bình Luận (0)
Comment