Chử Trần Âm ngẩng đầu, chỉ thấy Phó Yến Đình cho Tiểu Ngật Ngật ngồi trên cổ mình, vừa cười vừa đi đến: "Lúc nãy Vân Châu ầm ĩ nói muốn nàng, nương tính đi gọi nàng nhưng ta thấy nó không đợi được nữa, nên dẫn nó đến đây."
Tiểu Ngật Ngật cười cong mắt, vỗ tay, cậu bé bây giờ đã tự ngồi được nhưng Chử Trần Âm vẫn không yên tâm, vội vàng ẵm cậu bé.
"Lúc này Ninh tướng quân đến thông báo, ta đang chuẩn bị qua đó."
Tiểu Ngật Ngật nhảy nhót trong lòng nàng.
Phó Yến Đình quay sang nhìn Ninh tướng quân, cười lạnh nói: "Đa tạ Ninh tướng quân, chúng ta có dẫn theo người hầu, không làm phiền Ninh tướng quân lúc nào cũng lo lắng."
Ninh tướng quân hành lễ nói: "Phó tướng quân quá lời rồi, ta là thuộc hạ cũ của vương gia, đây là điều nên làm."
Phó Yến Đình và vị Ninh tướng quân này rõ ràng có ân oán từ xưa.
Chử Trần Âm ôm cánh tay Phó Yến Đình: "Yến Đình, đi thôi, chúng ta đến chỗ cha nương."
Phó Yến Đình lúc này mới thu lại ngữ khí sắc bén của mình: "Tuân mệnh, phu nhân."
Hắn vừa nói xong liền ôm vai Chử Trần Âm, quay người đi đến tiền viện.
Ninh tướng quân bị bỏ lại phía sau hai người, hắn ta đứng ở hành lang màu đỏ, ánh mắt từ lạnh lùng chuyển sang dịu dàng, rồi lại từ dịu dàng biến thành lạnh nhạt.
Cũng không ai biết hắn ta đang nghĩ gì.
Lúc Chử Trần Âm đi đến sảnh đường của tiền viện, Mục lão gia đứng dậy hỏi: "Trần Viễn đâu?"
Trần Viễn?
Ninh Trần Viễn?
Chử Trần Âm khựng lại, sắc mặt trở nên trắng bệch, nàng cho rằng mình nghe nhầm: "Cha, người vừa nói gì?"
Mục lão gia cho rằng nàng không nghe rõ nên cười nói: "Chính là Ninh tướng quân, ta nhờ hắn ta đi truyền lời, sao không thấy quay về."
Chử Trần Âm kinh ngạc, lại hỏi: "Tên của Ninh tướng quân là Ninh Trần Viễn?"
Mục lão gia gật đầu.
Chử Trần Âm vội vàng quay đầu lại nhìn, trong lòng ngập tràn sự nghi ngờ.
Vị Ninh tướng quân đó không chỉ có ngoại hình giống Ninh Trần Viễn, đến tên cũng giống.
Cuối cùng là nàng xuyên không, hay hắn ta xuyên không?
Chử Trần Âm nghĩ đến chuyện của Ninh Trần Viễn đến mất cả hồn, cùng Phó Yến Đình ngồi vào bàn.
Phó Yến Đình thấy nàng đang thất thần, vội gọi: "Trần Âm."
Chử Trần Âm vội bừng tỉnh, ngẩng đầu nhìn hắn: "Sao vậy?"
Phó Yến Đình đưa bát cháo vừa múc đến trước mặt nàng: "Mau thử xem, đây là cháo cá đặc sản của Khương Quốc."
Chử Trần Âm cúi đầu nhìn cháo trong bát, trong lòng vẫn thấp thỏm không yên, nhưng vì không để Phó Yến Đình lo lắng, nàng cầm lấy muỗng và chén ngoan ngoãn ăn.
Sau khi ăn xong bữa sáng, Chử Trần Âm mới đi tìm Mục lão gia.
"Cha, vị Ninh tướng quân rốt cuộc là người ra sao?"
Mục lão gia tò mò cười hỏi: "Sao con lại đột nhiên hỏi hắn ta?"
Chử Trần Âm do dự, ngẫm nghĩ rồi nói: "Con chỉ là thấy hắn ta có hơi quen, giống như đã gặp qua ở đâu."
Mục lão gia cười cười: "Các con đúng là đã gặp nhau, lúc chúng ta đưa con đến nước Đại Dung, hắn ta chỉ mới ba bốn tuổi, lúc đó các con có gặp qua một lần."
"Ba bốn tuổi?" Chử Trần Âm lầm bầm, hỏi tiếp: "Vậy sau đó thì sao?"
Mục lão gia nói tiếp: "Sau đó hắn ta trở về Khương quốc với chúng ta."
Chử Trần Âm hỏi tiếp: "Lúc nhỏ hắn ta có bị trọng thương qua, hay tính cách có sự thay đổi lớn không?"
Mục lão gia ngẫm nghĩ, lắc đầu nói: "Trần Viễn tuy thường xuyên xông pha trên chiến trường, nhưng chưa từng bị thương, nhiều nhất cũng chỉ bị thương ngoài da, cũng không có thay đổi tính tình gì cả."
Sự lo lắng của Chử Trần Âm dần dần bình tĩnh lại, như vậy xem ra Ninh Trần Viễn không phải xuyên không đến.
Xem ra mọi thứ chỉ là trùng hợp, họ chẳng qua là trùng hợp có ngoại hình giống nhau, lại cùng họ cùng tên thôi.
Chử Trần Âm thở phào nhẹ nhõm.
Mục lão gia hỏi tiếp: "Trần Âm, con quan tâm Trần Viễn như vậy, chẳng lẽ?"
Chử Trần Âm vội vàng cắt lời: "Cha, con đã thành thân rồi, sao có suy nghĩ đó được."