Mục lão gia cười cười: "Vậy thì tốt, vậy thì tốt."
Ông ấy nói hai lần, ngữ khí dần trở nên ôn hòa hơn.
Chử Trần Âm vì tránh lại dẫn đến suy đoán của Mục lão gia, cũng không tiếp tục hỏi.
Chỉ cần có thể chứng minh Ninh Trần Viễn không xuyên không, nàng liền không có gánh nặng tâm lý nào nữa.
Sau khi trò chuyện với Mục lão gia nói, Chử Trần Âm liền đứng dậy trở về phòng.
Quán trọ này rất lớn, từ nơi Mục lão gia ở đến nơi Chử Trần Âm và Phó Yến Đình ở, phải đi qua một con đường trồng đầy cây ngô đồng.
Nàng đi một mình trên con đường nhỏ xanh ngát, tâm trạng ngày càng tốt.
Vừa thấy sắp tới hành lang dài, từ hành lang đi lên trên là phòng mà họ ở.
Nàng vừa nhấc chân, đột nhiên cảm thấy chóng mặt.
Chử Trần Âm thầm cảm thấy không ổn, vội vàng dùng cây trâm đâm vào đùi mình.
Cơn đau ập đến làm giảm cảm giác chóng mặt.
Nhưng mùi hương ngày càng nồng, Chử Trần Âm khó khăn đứng vững mới kiên trì được vài giây, hai mắt tối sầm lại ngã xuống đất.
Nàng tuy là người lợi hại, nhưng cũng không thể chống lại thuốc mê có thể gây mê con thú dữ được.
Đợi đến khi Chử Trần Âm tỉnh lại phát hiện mình đang bị trói trong một một nghĩa trang cũ nát, sau lưng nàng đang dựa vào một quan tài, trước mặt cũng có hai cỗ quan tài khác.
Nàng hít thở sâu rồi cử động cổ tay.
Sau khi đã tỉnh táo hẳn, Chử Trần Âm mới thử tập trung suy nghĩ đi vào không gian.
Nhưng, hệ thống không gian lại thông báo: "Hệ thống đang nâng cấp, tạm thời không thể vào."
Chử Trần Âm hơi ngẩn người, thời khắc quan trọng như vậy mà hệ thống này lại chết máy?
Nàng vội thử thêm mấy lần nhưng cũng không thể tiến vào.
Lúc này Chử Trần Âm hiểu ra, dựa vào không gian thì chi bằng dựa vào bản thân.
Nàng nhìn xung quanh, tầm mắt rơi vào một miếng gạch dưới quan tài.
Bầu không khí trong nghĩa trang u ám, xung quanh được đặt nhiều quan tài còn có những người chết chưa được chôn.
Sống lưng Chử Trần Âm chợt thấy lạnh, lấy hết dũng khí ngã ra sau, sau đó bò đến miếng gạch kia.
Hai tay hai chân nàng bị trói hết, tay lấy miếng gạch rất mất sức, cũng may sợi dây này không buộc quá chặt, không bao lâu đã bị nàng cắt đứt.
Sau khi cắt đứt sợi dây cột tay, nàng mau chóng cắt đứt sợi dây đang cột chân nàng.
Lúc này đột nhiên có người đi đến.
Chử Trần Âm lập tức trốn vào một cỗ quan tài trống, dùng sức đậy nắp lại.
"Bắt được người chưa?" Người vào trước là một nữ nhân.
Giọng nói này có hơi chói tay.
"Cô nương, người đang ở bên trong, ngươi mau đi xem." Sau đó là một giọng đàn ông, lúc nói chuyện ngữ khí người đàn ông hơi có vẻ nịnh nọt, xem ra nữ nhân này không đơn giản.
Chử Trần Âm nghĩ thầm.
Hai người này đi đến bên cạnh nàng, người đàn ông kinh ngạc hô: "Người... không thấy người đâu nữa?"
Nữ nhân rõ ràng tức giận, giọng nói rất không kiên nhẫn: "Không phải ngươi nói đã bắt được người sao? Người đâu?"
Tiếp đến là một tiếng động lớn, người đàn ông đạp vào quan tài bên cạnh, người chết bên trong lăn ra.
Trong lòng Chử Trần Âm căng thẳng, tìm khắp nơi trong người, cây súng nhỏ và dao găm vốn dĩ được giấu ở eo đã không thấy nữa.
Nàng bình tĩnh lại, ánh mắt nhất thời lạnh xuống, chỉ đợi đánh nhau với hai người ngoài kia.
Lại một tiếng động lớn vang lên, nam tử kia đã tiến đến bên cạnh nàng.
Chử Trần Âm nhân trước khi hắn ta đá quan tài, nàng mở nắp và nhảy lên.
Nàng vươn tay đột kích người đàn ông, tay bị người đó nắm chặt, bình tĩnh nhìn lại chỉ thấy người đó là Ninh Trần Viễn.
"Sao lại là ngươi?" Chử Trần Âm kinh ngạc.
Ninh Trần Viễn đạp một nam một nữ dưới chân mình, lạnh giọng nói: "Hai tên trộm này đã bị ta bắt được."
Chử Trần Âm rút tay về, bình tĩnh hỏi hắn ta: "Hai người này là ai? Ngươi sao lại xuất hiện ở nơi này?"