Suy nghĩ này xuất hiện trong đầu Chử Trần Âm, nếu như vậy thì liệu nàng ở thời hiện đại có phải sẽ gặp kiếp sau của Phó Yến Đình không?
Lại hoặc là, cho dù nàng trở về hiện đại, cũng có thể sẽ gặp lại hắn?
Chử Trần Âm đi theo Mục lão gia và Mục phu nhân vào quán trọ ở một ngày một đêm rồi mới tiếp tục khởi hành. Nàng phải mất ba bốn ngày, khoảnh khắc đến được Kiền Châu thì cũng là lúc trời mưa tầm tã.
Khi họ vào thành, quốc quân Khương quốc đã phái người ở cửa thành chờ bọn họ để nghênh đón họ trở về vương phủ.
Chử Trần Âm ngồi trong xe ngựa, dọc theo đường đi đều đang quan sát Kiền Châu. Vì ba mặt của Khương quốc đều giáp biển nên họ cực kỳ tinh thông mậu dịch, nhờ đó mà nơi đây trở nên vô cùng giàu có và đông đúc.
Bốn phía ngã tư đường đầy rẫy những người bán hàng rong với đủ loại mặt hàng, khác hẳn với những thứ ở nước Đại Dung.
Họ không chỉ có ngọc lưu ly đủ loại kiểu dáng, chậu gốm với nhiều hình dáng khác nhau mà còn có một số loại san hô và vỏ sò biển, ...
Ánh mắt Chử Trần Âm vô tình dừng lại trên đôi bông tai san hô màu đỏ.
Đôi bông tai kia trong suốt, lung linh tỏa ra ánh sáng màu nhạt, trong cực kì xinh đẹp.
Lúc này, Phó Yến Đình đột nhiên ngăn người đánh xe ngựa lại: "Chờ một chút."
Chử Trần Âm lộ ra vẻ kinh ngạc: "Yến Đình?"
Sau khi Phó Yến Đình kêu xe ngựa dừng lại, hắn nhảy xuống khỏi xe ngựa.
Chử Trần Âm vén rèm xe ngựa lên muốn nhìn xem hắn đang làm gì. Rèm vừa mới được nhấc lên thì Phó Yến Đình đã vươn một bàn tay đến, đưa đôi hoa tai trong tay mình cho nàng.
"Cầm đi, ta thấy cái này rất hợp với nàng."
Hóa ra vừa rồi hắn vội vã xuống xe ngựa là để đến chỗ người bán hàng rong mua đôi bông tai san hô mà lúc nãy nàng đã liếc mắt nhìn.
Chử Trần Âm cầm đôi bông tai trong tay hắn lên rồi nắm chặt chúng trong lòng bàn tay, trên mặt tràn đầy sự vui mừng.
"Yến Đình! Trần Âm! Sao hai đứa lại dừng lại thế?"
Mục phu nhân ở trong xe ngựa đi đằng trước thò đầu ra ngoài gọi hai người họ.
Chử Trần Âm cất bông tai vào trong người rồi nói với Mục phu nhân: "Nương, bọn con đến ngay đây."
Nàng nói xong liền nhỏ giọng cười nói với Phó Yến Đình: "Yến Đình, chàng mau lên xe ngựa đi, không thì lát nữa trời sẽ mưa to đấy."
Phó Yến Đình nhanh chóng sải bước trở lại xe ngựa, xe ngựa tiếp tục đi về trước.
Chử Trần Âm lén lút nhìn đôi bông tai vài lần, đợi đến lúc về vương phủ thì nàng mới vội vàng đeo chúng lên: "Đẹp không?"
Phó Yến Đình vừa lấy đồ đạc ra cất đi vừa mỉm cười đáp: "Đẹp."
Chử Trần Âm lại nhìn nhìn đôi bông tai của mình, càng nhìn càng thích.
Sau khi Phó Yến Đình thu dọn hành lý xong, hắn bèn rót cho nàng một ly trà.
Chử Trần Âm ngồi xuống, chỉ dùng một ngụm đã uống xong.
Họ sống trong viện đã được vương phủ chuẩn bị sẵn sàng từ lâu, chính là viện tử mà Mục phu nhân đã chuẩn bị cho nữ nhi từ hơn mười năm trước. Nơi này có đủ loại hoa hoa cỏ cỏ, ngày nào cũng có người đến chăm sóc, thế nên hoa nở rất nhiều.
Nhưng trời lại đột ngột đổ cơn mưa lớn nên đống hoa cỏ bên ngoài đã bị rơi rụng hết.
Cùng với một tiếng sấm vang lên, mưa ngoài cửa sổ càng lúc càng nặng hạt, khiến cho lá cây rung lên như bị sét đánh.
Chử Trần Âm đi vào đi tới bên cửa sổ, nhìn mưa rơi ngoài cửa sổ, không khỏi thở dài: "Hình như lâu lắm rồi chúng ta mới thấy trời mưa lớn đến mức này."
Khi bọn họ ở thành Tử An, họ đều đã trải qua đại hạn và đại hàn, nhưng thật sự chưa từng gặp cơn mưa nào to đến mức có thể làm sập cả bầu trời như ở Kiền Châu.
Trời đổ mưa lớn nên trong phòng cũng mơ hồ có cảm giác nóng hừng hực đầy ẩm ướt.
Lúc Chử Trần Âm đưa tay đóng cửa sổ thì lại đột nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng, loại cảm giác này giống hệt với cảm giác khi nàng rơi vào hôn mê hồi trước.