Thiên Tai! Ta Tích Trữ Kho Lương Thực Toàn Thiên Hạ Cứu Cả Hầu Phủ (Dịch Full)

Chương 337 - Chương 337: Lần Gặp Lại Cuối Cùng (2)

. Chương 337: Lần Gặp Lại Cuối Cùng (2)
Chương 337: Lần Gặp Lại Cuối Cùng (2)

Chử Trần Âm vội vàng vỗ vỗ mặt mình để cho mình phục hồi tinh thần lại, sau đó nàng nhanh chóng bế Vân Châu rời đi.

Ninh Trần Viễn quay đầu lại nhìn nàng một cái rồi xoay người đi đến chỗ Mục lão gia.

Chử Trần Âm quay về nước Đại Dung lần này, Mục phu nhân đã bổ sung hơn mười vạn lượng hoàng kim làm đồ cưới cho nàng, ngoài ra, quốc chủ còn ban cho nàng tòa thành trì.

Chử Trần Âm nhận của hồi môn hậu hĩnh của mình rồi chạy đến thành Tử Anh dưới sự hộ tống của Ninh Trần Viễn.

Khi đi thì chậm lúc về thì nhanh, chỉ tốn khoảng thời gian hơn mười ngày là họ đã trở về thành.

Ninh Trần Viễn hộ tống bọn họ tới cửa thành, sau đó quay người trở về Khương quốc.

Vốn dĩ Chử Trần Âm muốn tiễn hắn ta nhưng đã thấy hắn ta cưỡi ngựa rồi nhanh chóng dẫn theo một đám người ra roi thúc ngựa rời đi.

Phó Yến Đình đi tới phía sau nàng, nói: "Yên tâm, về sau vẫn còn gặp lại mà."

Chử Trần Âm nhìn theo bóng lưng bọn họ, nàng mơ hồ có chút ảo giác, chậm rãi nói: "Thật không? Không biết tại sao ta lại có cảm giác đây là lần gặp lại cuối cùng."

Phó Yến Đình ôm nàng và đứa nhỏ rồi đi vào trong thành.

Tiểu Vân Châu vừa cười vừa chỉ vào trong thành: "Phụ thân - mẫu thân -"

Chử Trần Âm ngẩng đầu nhìn, hóa ra Phó Hầu gia và Phó phu nhân tới, bọn họ nghe nói mấy người Chử Trần Âm quay về nên vài ngày trước đã đứng chờ ở nơi này.

"Trần Âm, Yến Đình!"

Trên mặt Phó phu nhân tràn đầy ý cười.

Phó Hưng Thành cũng tiếp lời ngay sau đó: "Đại ca, tẩu tẩu, sao hai người quay về nhanh thế?"

Chử Trần Âm cười nói: "Lưu chưởng quầy của Khương quốc chuẩn bị tới thu mua gia súc, dê và lương thực của nhà chúng ta đấy."

Phó Hưng Thành mừng rỡ: "Đây đúng là chuyện tốt mà!"

Nước Đại Dung bọn họ đang xây dựng lại. Sau khi nghe những lời nói của Chử Trần Âm, họ đã vội vàng xây dựng nhà cửa, trồng trọt lương thực, chăn nuôi gia súc và dê.

Bây giờ lương thực đã được thu hoạch, dê cũng đã sinh sản hết lứa này đến lứa khác, bọn họ cần bạc để xây dựng một con kênh mới và để chiêu mộ binh mã.

"Đúng vậy, đúng là chuyện tốt. Chúng ta mau đi chuẩn bị lương thực, gia súc và dê rồi để bọn họ đưa qua đi." Chử Trần Âm cười nói.

Ngoài mặt Chử Trần Âm nói mình cần ở trong thành thu mua lương thực, nhưng bây giờ tai họa đã đi qua một đoạn thời gian, đối với dân chúng bình thường mà nói thì lương thực là thứ vô cùng quan trọng.

Nàng chia tất cả lương thực thu hoạch từ mọi người ra ngoài, sau đó lấy toàn bộ số lương thực từ trong không gian ra, một phần bán cho Lưu chưởng quầy, phần còn lại chuyển vào kho lúa của thành Tử An.

Vừa nãy nàng nói với Phó Hưng Thành như vậy là để tránh việc bọn họ nảy sinh nghi ngờ, từ đó nàng có thể quang minh chính đại đi đưa lương thực.

Phó phu nhân nghênh đón bọn họ vào phủ.

Sau khi Chử Trần Âm về phủ liền vội vàng lấy lương thực trong không gian ra, đợi tới khi tất cả lương thực đều được chất đầy trên xe ngựa thì đã là năm ngày sau rồi.

Nàng vừa mới tiễn đoàn xe chở lương thực đi thì đã nghe thấy một tin tức không tốt.

"Tẩu tẩu, tẩu đã nghe gì chưa?" Phó Giang Hoằng vội vã đi tới nói.

Chử Trần Âm ngẩng đầu hỏi: "Tam muội, xảy ra chuyện gì à?"

Phó Giang Hoằng trả lời: "Ta nghe đại ca tẩu nói, Ninh tướng quân đưa mấy người các tẩu quay trở lại, trên đường về họ vô tình gặp phải cát lún, thế nên toàn bộ đoàn người đều đã mất mạng hết rồi."

"Cái gì, cát lún á?" Chử Trần Âm kinh hãi.

Phó Giang Hoằng gật gật đầu: "Đúng vậy, toàn bộ đoàn người Ninh tướng quân đều chết trên đường, nghe nói ngay cả hài cốt cũng không tìm được."

Chử Trần Âm dần dần có chút thất thần, nàng không ngờ kiếp này Ninh Viễn Trần lại chết như vậy.

Phó Giang Hoằng chậm rãi nói: "Tẩu tẩu, tẩu đừng tự trách, ai cũng không ngờ trên đường trở về lại gặp phải cát lún mà."

Bình Luận (0)
Comment