Lòng Chử Trần Âm vô cùng sầu não, nếu không phải nàng vội vã quay về thì có lẽ hắn ta đại khái cũng không gặp chuyện không may như này. Không ngờ dù cho ở hiện đại hay cổ đại thì hắn ta cũng đều vì nàng mà chết sớm.
Nàng hơi gục đầu xuống, cả người không còn tràn đầy năng lượng như xưa.
Phó Giang Hoằng ở bên cạnh kiên nhẫn an ủi nàng.
Vì chuyện này nên tâm trạng của Chử Trần Âm luôn trầm xuống trong một thời gian dài.
Cũng may đội ngũ vận chuyển lương thực của bọn họ lên đường bình an. Mấy tháng sau, bọn họ đã thiết lập xong quan hệ kinh doanh với Khương Quốc.
Không gian cũng không đưa ra yêu cầu vớ vẩn gì nữa.
Có lẽ trước đây bị dáng vẻ tức giận của Chử Trần Âm dọa sợ nên bây giờ nó đã hiện tại thành thật hơn rất nhiều; nhưng nó cũng không còn thăng cấp nữa.
Chử Trần Âm cực kỳ nghi ngờ về việc nàng đã đắc tội với không gian rồi.
Ngày nào Phó Yến Đình cũng vội vàng tăng cường mở rộng quân đội, nhưng dù cho hắn có bận rộn đến cỡ nào thì hắn vẫn sẽ chạy về nhà trước khi bầu trời tối đen.
Chử Trần Âm ở nhà chỉ có mỗi việc tính toán sổ sách, thế nên cuộc sống hàng ngày cũng càng ngày càng yên ả.
Tiểu Vân Châu đang lớn dần lên từng ngày.
Triều đình đang thành lập của bọn họ từ từ trở nên hoàn thiện, dần dần đã có người đưa ra yêu cầu muốn Phó Hầu gia lên ngôi hoàng đế.
Phó Hầu gia đương nhiên là không muốn làm, nhưng về sau Tam hoàng tử và Tứ hoàng tử chủ động đứng ra nói lời Thánh hiền, phong Phó Hầu gia trở thành tân hoàng đế của nước Đại Dung.
Thật ra người mà Tam hoàng tử và Tứ hoàng tử nhìn trúng là Phó Yến Đình.
Nhưng Phó Yến Đình không tâm tư này, thế nên trọng trách được đặt trên người Phó Hầu gia.
Nước không thể một ngày không có vua, vốn dĩ Phó gia bọn họ đã đảm nhiệm chức trách làm quân chủ, thế nên đến lúc rơi vào đường cùng thì Phó Hầu gia vẫn phải đảm đương vị trí này.
Hơn nữa, kinh đô tọa lạc ở thành Tử An, cung điện cũng không cần tu sửa lại, thế nên chỉ là Phó Hầu phủ mở rộng hậu viện nhiều thêm mấy viện mà thôi.
Chử Trần Âm đi đến bên cửa sổ, khi nhìn thấy những ngôi nhà như mọc lên từ mặt đất kia thì cảm thấy vô cùng hài lòng.
Lúc này, Tiểu Vân Châu đi tới nói: "Mẫu thân, vừa nãy phụ thân hỏi con là khi nào thì chúng ta quay về."
Chử Trần Âm nghi hoặc hỏi lại: "Quay về? Quay về chỗ nào?"
Tiểu Vân Châu cười nói: "Quay về Khương quốc ạ, con nhớ ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu rồi."
Chử Trần Âm xoa đầu Tiểu Vân Châu, cười nói: "Không vội, chờ thêm một thời gian nữa thì chúng ta lại đi."
Nàng định rảnh thì sẽ trở về Khương quốc nhìn một cái, nhân tiện cảm tạ Lưu chưởng quầy.
Tiểu Vân Châu gật gật đầu.
Bây giờ cậu bé đã biết nói nhưng cậu bé không nói quá nhiều, dáng vẻ vô cùng ngoan ngoãn.
Chử Trần Âm tự mình tính toán số tiền mình kiếm được, nếu cứ tiếp tục như vậy thì cơ bản là nàng không cần phải lo lắng đến nhiệm vụ mà không gian để lại nữa. Nàng cũng vì thế mà thở nhẹ nhõm một hơi dài.
Chử Trần Âm và Tiểu Vân Châu thảo luận sau một thời gian sẽ về nhà ngoại tổ phụ, nhưng không ngờ lại là ba năm sau.
Những thay đổi lớn đã diễn ra ở nước Đại Dung trong ba năm.
Thương đoàn do Chử Trần Âm xây dựng và các cửa hàng do nàng mở dần dần lớn hơn, tiền vào sổ sách của nàng mỗi ngày.
Kỳ lạ thay, kể từ khi nàng có thể kiếm được tiền, không gian chưa bao giờ yêu cầu bất kỳ nhiệm vụ nào, trái lại, thời gian nàng ở lại thời cổ đại càng ngày càng dài.
Dần dần nàng cũng quên mất chuyện đó.
Tiểu Vân Châu càng ngày lớn lên, càng ngày càng giống Phó Yến Đình, mỗi ngày chạy tới chạy lui trong thành, thằng bé rất hoạt bát và năng động.
Phó phu nhân lúc nào cũng ở ngay phía sau thằng bé.