Tiểu Ngô bất đắc dĩ phải túm theo Phó Yến Đình cùng đi.
Phó đạo diễn thấy bộ dạng của Phó Yến Đình không tồi, sau khi đánh giá anh một lượt mới để cho anh làm diễn viên đóng thế.
Ngày đầu tiên bắt đầu quay, anh đã làm nam chính thứ hai bị thương ở chân và bị đuổi việc.
Lần này cả hai người đều bị đuổi.
Phó Yến Đình đưa Tiểu Ngô về nhà.
Chử Trần Âm nhìn bộ dạng chán nản của bọn họ khi đứng ở cửa mà thở dài một hơi.
"Thôi, không đi cũng được."
Khả năng học tập của Phó Yến Đình rất mạnh, ai bảo thế giới này nhiều hiểm ác như vậy chứ.
Lúc Chử Trần Âm thay anh giải quyết hậu quả mới biết được vừa làm công việc đầu tiên mà anh đã nhẹ nhàng đẩy người gây chuyện.
Ai biết được anh ta lại là một tên xảo quyệt, cố ý lùi về phía sau mười mấy mét rồi chơi xấu ngã xuống.
Công việc thứ hai, anh bị người ta lừa đến quán bar thì cũng thôi đi, đã thế còn bị phú bà cưỡng ép, chuyện này tuyệt đối là bị xem nhẹ.
Tới công việc thứ ba, bởi vì bộ dáng của anh rất tốt, công phu cũng tốt cho nên khi đạo diễn vừa gặp anh đã xác định anh chính là hạt giống tốt nhất để vào vai nam chính.
Vốn dĩ nam chính thứ hai đã bị lu mờ bởi các vai phụ khác rồi, hiện tại lại sắp bị diễn viên quần chúng đè đầu thì hỏi làm sao anh ta lại không tức giận cho được. Cho nên anh ta mới giở trò tâm cơ, giả bộ té ngã một cái.
Chân thì chẳng có vấn đề gì thế nhưng cứ mở miệng kêu đau khiến phó đạo diễn sợ tới mức lập tức đuổi việc anh.
Phó Yến Đình là người tốt tính, trong lòng giống như gương sáng, anh cảm thấy nếu như nơi này không muốn mình thì còn có chỗ khác muốn mình, trước khi anh đi anh còn tặng cho người hại anh một món quà lớn.
Cái này thì Chử Trần Âm không biết.
Cô chỉ cảm thấy đau lòng cho ông xã nhà mình nên đã đưa hai người bọn họ vào nhà rồi hầm cho bọn họ một nồi thịt.
Bên trong có thịt, có gà, có vịt còn có rau.
Tiểu Ngô vừa ăn vừa khóc.
"Phu nhân, người nấu ăn thật ngon."
Tục ngữ nói lợn rừng ăn không được trấu mịn, vẫn là kỹ thuật nấu nướng cổ đại thích hợp với bọn họ nhất.
Phó Yến Đình cũng ăn vài chén lớn.
Chử Trần Âm cầm chén đi vào phòng bếp.
Cô suy nghĩ một hồi rồi đưa ra quyết định sẽ để cho hai người họ làm việc trong siêu thị của mình.
Một người sẽ làm nhân viên thu ngân, còn một người là nhân viên dọn hàng.
Sau khi quyết định như vậy xong, Chử Trần Âm bắt đầu lướt di động, khoảng thời gian này cô đều lên mạng tìm kiếm tư liệu lịch sử về triều Đại Dung.
Thế nhưng cô lại phát hiện ra những gì mà mình đã thấy trước đó đều đã biến mất.
Dù cho cô có tìm kiếm thế nào cũng không thấy, giống như thể triều đại này không hề tồn tại.
Nếu như không phải trong phòng khách có hai người sống ở thời cổ đại thì quả thật cô sẽ nghĩ rằng mình đang nằm mơ.
Chử Trần Âm vuốt xuống từng trang rồi đột nhiên click vào một trang web khá nổi tiếng.
Phía trên viết về nước Vô Song.
Cô lập tức có tinh thần vội vàng click mở vào xem.
Bên trên ghi lại sau khi nước Vô Song được lập nên chưa đầy một năm thì Đại hoàng tử và Hoàng phi bất ngờ tạ thế.
Chử Trần Âm không đoán sai, Đại hoàng tử và Hoàng phi được nói đến chính là cô và Phó Yến Đình.
Cô lại tiếp tục kéo xuống dưới đọc tiếp, ba năm sau Nguyên đế (*) của nước Vô Song bị bệnh nặng, nhị hoàng tử bị kẻ xấu làm hại, tam công chúa thì khó sinh mà chết.
(*) Nguyên đế: Là tên hiệu sau khi qua đời trong văn hoá Đông Á của một số vị quân chủ.
Sau khi xưng đế bốn năm gần như cả nhà đều tại thế hết.
Chử Trần Âm phát giác ra điểm không thích hợp, cô trầm ngâm một lúc tiếp tục kéo xuống dưới.