Dường như Phó Yến Đình không xem bộ phim mà mình đã diễn, anh biến mất liên tiếp ba bốn ngày.
Lúc Chử Trần Âm chuẩn bị gọi điện thoại tìm anh thì anh đã ngồi trên máy bay bay tới tầng cao nhất.
Chử Trần Âm nghe thấy tiếng ầm ầm nên mới vội vàng chạy lên tầng cao nhất.
Trông thấy Phó Yến Đình bước đi từ trên phi cơ xuống, cuối cùng cô cũng đã hiểu cái gì gọi là nói được thì làm được.
Lời nói của anh không có một câu nào là nói dối.
Chử Trần Âm xấu hổ, đúng lúc này đột nhiên bên tai cô truyền đến âm thanh leng keng.
Cô lập tức cứng đờ tại chỗ.
Điều này còn khiến cô ngạc nhiên hơn cả việc trông thấy một chiếc máy bay dừng trên tầng cao nhất nhà mình.
Chử Trần Âm lập tức che lỗ tai lại lui về phía sau một bước, thế nhưng âm thanh đó vẫn cứ tiếp tục vang lên.
"Thời gian không gian ngủ đông kết thúc."
Cô đột nhiên mở to hai mắt nhìn Phó Yến Đình phía trước mặt.
Phó Yến Đình còn không biết đã xảy ra chuyện gì, anh còn tưởng cô bị dọa sợ trước sự xuất hiện đột ngột của chiếc máy bay.
"Trần Âm, nàng đừng sợ, ta..."
Anh còn chưa nói xong thì Chử Trần Âm đã lập tức kéo anh chạy xuống dưới lầu.
Cô gần như chạy bằng tốc độ nhanh như bay mà dẫn theo Phó Yến Đình đi vào tầng hai.
"Mẫu thân?" Tiểu Vân Châu bày ra vẻ mặt khó hiểu.
Chử Trần Âm lập tức tiến đến ôm lấy cậu bé, cùng lúc đó Tiểu Ngô cũng đi vào lầu hai.
Chỉ trong nháy mắt, một ánh sáng chói lọi chợt loé lên.
Mặt đất rung chuyển, Chử Trần Âm cảm giác đầu óc choáng váng, vào khoảnh khắc đang mơ mơ màng màng thì cô cảm giác có người đang ôm chặt lấy mình.
Sự rung chuyển càng lúc càng trở nên dữ dội hơn.
Cô dần dần mất đi ý thức.
Đợi tới khi Chử Trần Âm lại lần nữa mở mắt ra thì mới phát hiện mình đã đi đến một hoang mạc.
Cô nhận ra nơi này, đây chính là nơi mà lần trước bọn họ bị cuốn vào bãi bão cát.
"Yến Đình! Vân Châu! Tiểu Ngô!" Chử Trần Âm vội vàng đứng lên hô to khắp nơi.
Tiếng hét của cô rất lớn.
Thậm chí tại nơi hoang mạc không người vẫn có thể nghe được tiếng vang của cô.
Cô tập trung sải bước đi nhanh về phía trước, vừa đi vừa tiếp tục kêu: "Yến Đình! Vân Châu! Tiểu Ngô!"
Tiếng gọi của cô lần lượt vang vọng.
Đột nhiên một người thò đầu từ trong bãi bão cát ra kêu: "Phu nhân! Là ta! Ta ở đây!"
Chử Trần Âm vội vàng đi tới trước mặt cậu ta nhưng chỉ thấy có một mình Tiểu Ngô.
Tiểu Ngô choáng váng đầu óc, cậu ta nhìn Chử Trần Âm nhưng đã sớm không phân biệt ra được đây là cảnh trong mơ hay là sự thật.
Chử Trần Âm dùng sức túm chặt cậu ta: "Tướng quân đâu?"
Vẻ mặt Tiểu Ngô thất thần lúng túng nhìn quanh bốn phía nói: "Không phải tướng quân vẫn đang ở cùng chúng ta sao?"
Chử Trần Âm nhăn mày lại, trên mặt lộ ra vẻ nôn nóng, cô lại vội vàng tìm kiếm phía trước mấy lần.
Sau khi Tiểu Ngô hoàn hồn cũng lập tức đuổi theo cô.
Đúng lúc này ở cách đó không xa có một chiếc xe ngựa đang chậm rãi đi tới.
Trên xe ngựa có một người ngồi.
Người này cũng nhìn thấy Chử Trần Âm.
"Tẩu tẩu!"
Một tiếng hét lớn vang lên, thân thể Chử Trần Âm khẽ rùng mình, cô lập tức dừng chân.
Là Phó Giang Hoằng.
Tam muội của nàng.
Phó Giang Hoằng nhảy từ trên ngựa xuống, gần như chạy như bay lại đây.
Nàng ấy ôm chặt lấy Chử Trần Âm, vừa khóc nức nở bên tai nàng vừa nói: "Tẩu tẩu, thật sự là tẩu rồi, tẩu tẩu!"
Chử Trần Âm cũng chậm rãi vươn tay ôm chặt nàng ấy.
Khoảng thời gian này, mỗi ngày nàng đều sẽ mơ thấy Giang Hoằng nằm trên vũng máu khó sinh mà chết.
Hiện giờ có thể nhìn thấy nàng ấy còn sống và xuất hiện ở trước mặt mình khiến Chử Trần Âm cũng suýt chút nữa vui mừng mà bật khóc.