Hai người ôm nhau hồi lâu, cuối cùng Phó Giang Hoằng mới chịu buông nàng ra nói: "Tẩu tẩu, rốt cuộc tẩu với đại ca đã xảy ra chuyện gì vậy. Nửa năm trước hai người đi tới Khương quốc rồi bọn họ đều nói mọi người đã bị cuốn vào bão cát chết rồi."
Chử Trần Âm nghe xong lập tức hỏi: "Muội nói chuyện bọn ta gặp phải bão cát đã xảy ra được nửa năm rồi sao?"
Phó Giang Hoằng gật đầu: "Đúng vậy, được nửa năm rồi, trong nửa năm đó cả ta và đại ca của tẩu cũng không dám tin mọi người đã chết, cho nên bọn ta vẫn luôn phái người tại đây tìm mọi người."
"Hôm qua có người tới truyền lời nói rằng nơi này xảy ra chuyện kỳ lạ cho nên ta mới đặc biệt tới đây thử xem, không ngờ lại thật sự tìm được tẩu tẩu."
Nàng ấy vừa nói lại bắt đầu bật khóc.
Trước đây Phó Giang Hoằng cũng không phải là một nữ tử thích khóc nhưng hiện tại khi đứng trước mặt Chử Trần Âm thì nàng ấy lại khóc giống như một khuê nữ yếu đuối trong truyện, đáng thương vô cùng.
Chử Trần Âm vội vàng lau nước mắt giúp nàng ấy, nàng tranh thủ thời gian hỏi: "Muội có nhìn thấy đại ca của muội không, cả Vân Châu nữa?"
Phó Giang Hoằng lắc đầu: "Tẩu tẩu, bọn họ không ở cùng tẩu sao?"
Chử Trần Âm nhíu chặt mày đáp: "Ừm, sau khi ta tỉnh lại thì vẫn chưa thấy bóng dáng họ đâu cả."
Tiểu Ngô thở hồng hộc chạy tới: "Phu nhân, đã tìm thấy tướng quân chưa?"
Chử Trần Âm quay đầu lại đáp: "Vẫn chưa, thế ngươi đã phát hiện ra tung tích của tướng quân chưa?"
Tiểu Ngô ngồi liệt xuống dưới đất, suýt nữa khóc rống lên: "Tướng quân... không phải ngài ấy đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?"
Sắc mặt Chử Trần Âm trầm xuống, nàng lập tức phản bác: "Không có khả năng! Chắc chắn bọn họ sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!"
Vừa dứt lời nàng cũng không để ý đến Phó Giang Hoằng và Tiểu Ngô nữa mà xoay người bước nhanh về phía sa mạc.
Tiếng gió gào rít truyền đến, Chử Trần Âm mơ hồ nghe thấy giọng nói của Vân Châu.
Gió cát bay tới, mái tóc dài của nàng cũng theo gió bay cao.
"Mẫu thân! Mẫu thân!"
Giọng nói của Vân Châu cách nàng càng lúc càng gần.
Chử Trần Âm tiếp tục đi về phía trước.
"Mẫu thân! Con ở đây! Mẫu thân!"
"Vân Châu! Vân Châu! Con ở đâu?"
Chử Trần Âm đi theo nơi phát ra âm thanh, nàng ngẩng nhìn lên phía trên đỉnh đầu mình.
Cả Phó Yến Đình và Tiểu Vân Châu đang treo người trên một cái cây đại thụ không xa phía trước.
Cây đại thụ đã sớm trụi lủi thành thân cây trong hoang mạc từ lâu.
Hai người bị treo phía trên đó trông rất giống như một con cá mặn lớn và một con cá mặn nhỏ.
Trong lòng Chử Trần Âm cảm thấy vui mừng, nàng chạy như bay đến phía dưới tàng cây.
"Yến Đình, Vân Châu!"
Nàng lớn tiếng gọi hai người.
Phó Yến Đình vẫn đang hôn mê treo trên cành cây, nghe thấy tiếng của Chử Trần Âm vang lên hắn mới chậm rãi mở mắt ra.
Hắn chớp chớp con mắt một lúc sau mới tỉnh táo lại.
Chử Trần Âm trèo lên cây đại thụ, sau đó nhảy lên ôm Vân Châu xuống.
Mặt Vân Châu đầy tro bụi, hiện tại cậu bé vẫn còn choáng váng chưa định thần lại.
"Mẫu thân, có chuyện gì vậy?"
Ngay sau đó Chử Trần Âm lại đỡ Phó Yến Đình xuống.
Sau khi Phó Yến Đình đứng vững, hắn mới nắm lấy tay Chử Trần Âm nghiêm mặt nói: "Chúng ta đã trở lại rồi sao?"
Chử Trần Âm lộ ra ý cười: "Đúng vậy, chúng ta đã trở lại rồi."
Nàng đã vô thức coi nơi này trở thành nhà của mình từ lâu.
Cũng coi cả nhà Phó gia như người thân nhất của mình.
"Đại ca! Tẩu tẩu!"
Phó Giang Hoằng đuổi theo tới, trông thấy đại ca đã mất tích nửa năm nay mà đôi đang sưng đỏ kia rốt cuộc cũng không nhịn được nữa rưng rưng khóc.
Phó Yến Đình gọi nàng ấy: "Tam muội!"
Hai huynh muội gặp lại nhau cảm xúc rất kích động.
Phó Giang Hoằng đang khóc lóc, lúc vừa ngẩng đầu thì không cẩn thận trông thấy mái tóc ngắn ngủn cùng bộ y phục kỳ lạ của Phó Yến Đình.
"Đại ca, sao tóc của huynh lại ngắn như vậy?"