Những lời này khiến bầu không khí cửu biệt trùng phùng trở nên đông cứng lại.
Tiểu Ngô nhìn Chử Trần Âm, Chử Trần Âm nhìn Phó Yến Đình, Phó Yến Đình nhìn phía trước nghiêm trang nói bậy: "Sau khi ta và tẩu tẩu của muội bị cuốn vào cán lún thì không may bị lưu lạc tới một ngôi làng rất kỳ quái, cho nên ta phải giả dạng mặc y phục và phục sức giống như của bọn họ."
Phó Giang Hoằng cái hiểu cái không, mà nàng ấy cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều những chuyện đó. Đối với nàng ấy mà nói chỉ cần đại ca và tẩu tẩu đã trở lại là được còn những thứ khác đều không quan trọng.
"Đại ca, mọi người phải chịu khổ rồi, chúng ta mau trở về thôi."
Chử Trần Âm hỏi: "Trở về Lâm An sao?"
Phó Giang Hoằng gật đầu.
Trong lòng Chử Trần Âm nhanh chóng nhớ tới bộ dạng chết thảm của bọn họ, nàng lập tức hỏi: "Hiện tại phụ thân vẫn là Hoàng Thượng sao?"
Phó Giang Hoằng lại lần nữa gật đầu.
Ngay sau đó Chử Trần Âm lại hỏi: "Phụ thân có nạp phi không?"
Trong mắt Phó Giang Hoằng lộ ra vẻ khiếp sợ.
Chử Trần Âm nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt Phó Giang Hoằng thì đột nhiên đáy lòng nàng trầm xuống.
Nàng vừa muốn mở miệng tiếp tục hỏi thì lại bị Phó Giang Hoằng cắt ngang: "Tẩu tẩu, trong lòng phụ thân chỉ có mẫu thân thôi, làm sao có thể nạp phi được."
Đáy lòng vốn đang trầm xuống của Chử Trần Âm lập tức bừng cháy lên hy vọng, xem ra nàng trở về vẫn còn kịp, Phó hầu gia còn chưa nạp phi vậy nên tất cả bi kịch vẫn còn có thể ngăn chặn được.
Nàng cầm lòng không được nhếch khoé miệng mỉm cười: "Vậy thì tốt."
Phó Giang Hoằng sinh lòng nghi hoặc nên mới hỏi nàng: "Tẩu tẩu, sao đột nhiên tẩu lại hỏi như thế?"
Chử Trần Âm mỉm cười đáp lại: "Mấy ngày trước ta có mơ một giấc mơ, ta mơ thấy phụ thân bị người ta mê hoặc, nạp một nữ tử làm phi tần làm ta sợ tới mức tưởng là thật."
Phó Giang Hoằng kéo nàng lên xe ngựa: "Tẩu tẩu mơ thật kỳ quái, nhất định là do trong khoảng thời gian tẩu mất tích đã rất nhớ thương mẫu thân rồi."
Chử Trần Âm gật đầu.
Đúng là nàng rất nhớ Phó phu nhân.
Phó Yến Đình ôm Vân Châu đi lên sau đó thúc giục các nàng: "Trần Âm, Giang Hoằng, chúng ta mau chóng trở về báo tin vui cho phụ mẫu thôi."
Phó Giang Hoằng mỉm cười cao giọng đáp: "Được, đại ca."
Nàng ấy vừa nói vừa nhanh chóng đỡ Chử Trần Âm đi lên xe ngựa.
Sau khi Chử Trần Âm ngồi trên xe ngựa, nàng lại hỏi thăm Phó Giang Hoằng về chuyện đã xảy ra trong nửa năm qua.
Kể từ khi nàng và Phó Yến Đình biến mất, Phó phu nhân lo lắng đến mức đổ bệnh nặng nửa tháng, Phó hầu gia phải đi tìm danh y mới chữa khỏi bệnh cho bà ấy.
Phụ mẫu của nàng cũng không tin nàng đã thật sự chết nên hiện tại bọn họ vẫn còn đi tìm kiếm nàng khắp nơi.
Một tháng trước Mục Chi Liễu đã trở lại Khương quốc, lúc Phó Giang Hoằng nhắc tới hắn ta mà trong mắt tràn ngập sự nhớ nhung.
Nhân lúc đang nói chuyện này, Chử Trần Âm lại thử hỏi: "Tam muội, thời gian này có ai ở bên cạnh chăm sóc cho mẫu thân không?"
Phó Giang Hoằng trả lời: "Là Dung tỷ tỷ."
Chử Trần Âm ngửi được sự khác thường: "Dung tỷ tỷ là ai?"
Lúc Phó Giang Hoằng nhắc tới người này mà trong mắt tràn đầy ý cười: "Là một nữ tử mồ côi được mẫu thân thu nhận trên đường đi tìm tẩu và đại ca. Nghe nói lúc trước phụ thân trong nhà là huyện thừa (*), sau này cả gia đình đều chết lúc xảy ra thiên tai, chỉ còn một mình nàng sống sót thôi."
(*) Huyện thừa: Chức quan lo công văn, sổ sách trong huyện.
"Mẫu thân rất nhớ tẩu và đại ca, hơn nữa người cũng thấy nàng đáng thương cho nên mới đưa nàng về Lâm An nuôi nàng ta như dưỡng nữ cho ở bên cạnh. Tẩu tẩu, Dung tỷ tỷ là một người rất dịu dàng hiền thục, tâm tính cũng lương thiện, trong nửa năm nay nàng ta vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc cho mẫu thân."