Thị vệ ngoài cửa cung nhận ra Phó Giang Hoằng nên đi lên hành lễ với nàng ấy.
"Tham kiến công chúa."
Phó Giang Hoằng phất tay với hắn ta nói: "Mau đi nói cho Hoàng thượng và Hoàng hậu biết Đại hoàng tử và mọi người đã trở lại."
Thị vệ lộ rõ ra vẻ kinh ngạc sau đó lại nhìn lại Phó Yến Đình và Chử Trần Âm.
Bọn họ nhìn thấy hai con người ăn mặc y phục lố lăng như vậy thì lập tức sửng sốt.
Phó Giang Hoằng thúc giục: "Còn không mau đi."
Thị vệ vội vàng xoay người chạy vào trong cung.
Thị vệ còn lại vội vàng hành lễ với Phó Yến Đình và Chử Trần Âm.
Chử Trần Âm thấy loại tư thế này mà có hơi không quen, chỉ trở về thời hiện đại có mấy tháng sau đó chớp mắt lại quay về mà thân phận của nàng và Phó Yến Đình đã khác như vậy.
Phó Giang Hoằng dẫn bọn họ đi vào trong cung.
Phó hầu gia và Phó phu nhân nghe thấy thị vệ truyền lời thì cũng nhanh chóng chạy tới.
Ngay khi Chử Trần Âm nhìn thấy hai người, một người vẫn luôn rất ít khóc như nàng cũng hơi đỏ mắt lên.
Vốn tưởng rằng sau này sẽ không bao giờ gặp lại nữa, hiện giờ gặp lại quả đúng là niềm vui bất ngờ.
Chử Trần Âm bước nhanh về phía trước sau đó dần dần biến thành chạy chậm: "Phụ thân, mẫu thân."
Nước mắt Phó phu nhân tí tách rơi xuống, bà ấy nâng một tay ôm Chử Trần Âm vào trong lồng ngực: "Trần Âm, rốt cuộc con đã trở lại, ta biết con và Yến Đình nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì mà!"
Phó hầu gia đứng ở một bên mà cũng đỏ hoe mắt.
"Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi."
Phó Yến Đình quỳ xuống đất dập đầu thật mạnh trước hai người họ: "Để phụ mẫu lo lắng rồi."
Phó hầu gia vội vàng đỡ hắn dậy: "Mau đứng lên, Yến Đình! Con và Trần Âm có thể trở về là tốt rồi! Trông thấy hai con bình yên vô sự thì cho dù ta và mẫu thân của con có đi xuống hoàng tuyền cũng cảm thấy an tâm."
Hốc mắt ông ấy đầy nước mắt.
Lúc này Chử Trần Âm mới phát giác ra mới nửa năm không gặp mà dường như cả Phó hầu gia và Phó phu nhân đã già đi mười mấy tuổi.
Ngay cả ở thái dương của Phó phu nhân cũng đã điểm thêm một ít tóc bạc.
"Tổ phụ! Tổ mẫu!"
Giọng nói mềm mại của Tiểu Vân Châu vang lên trước mặt hai người.
Phó hầu gia và Phó phu nhân cùng ngẩng đầu nhìn cậu bé, trong mắt tràn đầy sự vui mừng.
Hai người buông Chử Trần Âm và Phó Yến Đình ra sau đó bước nhanh về phía trước cùng ôm Tiểu Vân Châu vào trong ngực.
"Tôn nhi ngoan của ta!"
Nhị lão vui mừng không thôi vừa ôm vừa hôn Vân Châu.
Tiểu Vân Châu cũng rất hiểu chuyện, không bởi vì sự kích thái quá của nhị lão Phó gia mà cảm thấy không vui, ngược lại cậu bé còn duỗi tay ôm lấy bọn họ ngọt ngào nói: "Tổ phụ, tổ mẫu, con rất nhớ hai người."
Những lời này lại càng khiến Phó hầu gia và Phó phu nhân càng thêm vui mừng.
Lúc trước Phó phu nhân từng bị bệnh nặng, sau một lúc vui mừng như vậy thì không đứng vững, suýt chút nữa đã ngã ra phía sau.
Chử Trần Âm thấy vậy đang định đi lên đỡ bà ấy thì ngay lúc này có một nữ tử mặc bạch y đã nhanh chóng chạy tới đỡ lấy Phó phu nhân: "Nương nương, người không sao chứ?"
Chử Trần Âm dừng bước chân, chậm rãi đánh giá người này.
Chắc hẳn nữ tử này lớn hơn nàng khoảng hai tuổi, bộ dáng không tính là xuất chúng cho lắm nhưng làn da trắng như tuyết, hơn nữa nàng ta còn mặc trên người một bộ bạch khiết y, trông đúng là băng thanh ngọc khiết, siêu phàm thoát tục.
Phó phu nhân đỡ nàng ta, vỗ nhẹ lên tay mỉm cười nói: "Ta không sao cả, chỉ là đang rất vui thôi."
Giọng nói nữ tử dịu dàng, dặn dò Phó phu nhân: "Nương nương, thân thể của người vừa mới bình phục, chớ nên quá mức kích động."
Chử Trần Âm thu hết nhất cử nhất động của nàng ta vào đáy mắt.