Thiên Tai! Ta Tích Trữ Kho Lương Thực Toàn Thiên Hạ Cứu Cả Hầu Phủ (Dịch Full)

Chương 361 - Chương 361: Báo Cho Bà Ấy Có Độc

. Chương 361: Báo Cho Bà Ấy Có Độc
Chương 361: Báo Cho Bà Ấy Có Độc

"Mẫu thân, người đợi đã." Chử Trần Âm gọi bà ấy lại.

Phó phu nhân dừng bước, quay lại hỏi: "Trần Âm, sao vậy?"

Chử Trần Âm đoạt lấy chén thuốc trong tay bà ấy, nghiêm túc hỏi: "Mẫu thân, dạo gần đây người đều uống thuốc này sao?"

Phó phu nhân gật đầu: "Đúng vậy, sao vậy Trần Âm?"

Chử Trần Âm bưng chén thuốc lên ngửi rồi nói: "Thuốc này có độc."

Bàn tay mới cầm chén thuốc của Phó phu nhân rõ ràng run lên: "Cái gì? Con nói thuốc này có độc?"

Chử Trần Âm cau mày, vẻ mặt nghiêm túc: "Mẫu thân, thuốc này có chứa độc. Thi thoảng uống hai lần sẽ không sao nhưng nếu uống lâu ngày thì sẽ chảy máu thất khiếu mà chết." Nàng cố ý nói nặng một chút.

Phó phu nhân bị lời nói của nàng dọa sợ: "Thuốc của ta đang yên đang lành sao lại có độc chứ? Là ai muốn hại ta?"

Chử Trần Âm chậm rãi nói: "Mẫu thân, con nghe người nói, thuốc của người thường ngày đều là Cố cô nương tự tay mang tới."

Phó phu nhân ngước mắt nhìn Chử Trần Âm đầy kinh hoàng: "Ý con nói là Cố Dung hạ độc?"

Chử Trần Âm trầm giọng: "Con không nói là nàng ta hạ độc, nhưng thuốc này quả thực chỉ có nàng ta mới có thể tiếp xúc. Ngoài nàng ta ra, con cũng không nghĩ ra người khác." Nàng đã sớm đoán được Phó phu nhân sẽ không tin.

Phó phu nhân ngơ ngác nhìn chén thuốc trước mặt, giọng điệu hơi kích động: "Không thể nào, tuyệt đối không thể nào là nàng ta. Dạo này nàng ta đối xử với ta như đối với mẫu thân ruột, không thể nào hạ độc ta được. Nhất định là hôm nay có người cố ý bỏ độc vào chén thuốc ở đây."

Chử Trần Âm chỉ vào chậu hoa mà Phó phu nhân thường ngày đổ thuốc: "Mẫu thân, người nhìn chậu hoa đi. Nếu thuốc không độc thì làm sao có thể trong thời gian ngắn ngủi đã héo tàn thành như vậy." Đó là một chậu lan, hiện đã héo tàn đến mức không còn cả nhành cây.

Phó phu nhân nhìn chậu hoa, cơ thể dần run rẩy. Dù bà ấy có tin Cố Dung đến mấy thì cũng không thể không nghi ngờ nàng ta.

Chử Trần Âm tiếp tục nói: "Tối hôm đó con đến bắt mạch cho mẫu thân thì đã phát hiện mẫu thân có dấu hiệu bị trúng độc. Vì vậy đã đặc biệt bảo mẫu thân không được uống thuốc của Cố Dung bưng đến."

"Mẫu thân, người xem có phải từ khi không uống thuốc, cơ thể người khỏe hơn không?"

Phó phu nhân chậm rãi thu lại ánh mắt đang đặt trên chậu hoa, gật đầu: "Sức khỏe của ta quả thực tốt hơn nhiều... Mẫu thân cứ tưởng là do thuốc của con..."

Chử Trần Âm chậm rãi nói: "Thứ con đưa cho mẫu thân uống là thuốc giải độc."

Phó phu nhân giật mình, như vậy xem ra đúng là Cố Dung đã hạ độc bà ấy. Bà ấy chậm rãi đứng dậy, hai tay nắm chặt lấy chiếc khăn tay trong tay, giọng nói trở nên lạnh lùng: "Tại sao nàng ta lại muốn hại ta? Ta đối xử với nàng ta như con gái ruột. Nếu không nhờ ta thì giờ này nàng ta vẫn đang ở trong kỹ viện rồi!"

Chử Trần Âm đi đến sau lưng bà ấy, nhẹ giọng nói: "Mẫu thân, con biết người đang giận nhưng mẫu thân đừng vội vàng. Nếu đã biết là ai thì chúng ta cứ đợi xem, tốt nhất là có bằng chứng để bắt giữ."

Phó phu nhân quay sang nhìn Chử Trần Âm, trên mặt đầy vẻ vui mừng: "May là con và Yến Đình đã trở về, nếu không mẫu thân sợ là đến chết cũng không biết được."

"Không ngờ tránh được thiên tai nhưng lại không tránh được lòng người."

Chử Trần Âm an ủi bà ấy: "Mẫu thân, đừng quá đau lòng. Nếu thật sự là Cố Dung hại mẫu thân, chúng ta tuyệt đối không thể nương tay."

May mà Phó phu nhân không phải là người thiếu quyết đoán, bà ấy nắm lấy tay Chử Trần Âm, nghiêm túc nói: "Chuyện này cứ giao cho mẫu thân."

"Mẫu thân, người muốn làm gì?"

Chử Trần Âm thắc mắc hỏi.

Phó phu nhân ngước mắt nhìn về phía cửa ra vào, nói: "Vừa nãy mẫu thân đã suy nghĩ kỹ rồi. Nàng ta muốn hại mẫu thân như vậy, chỉ đơn giản là ham muốn quyền quý. Mẫu thân sẽ cho nàng ta một cơ hội, xem nàng ta có muốn hay không."

Bình Luận (0)
Comment