Thiên Tai! Ta Tích Trữ Kho Lương Thực Toàn Thiên Hạ Cứu Cả Hầu Phủ (Dịch Full)

Chương 377 - Chương 377: Nghĩ Cách Giúp Nàng Ấy

. Chương 377: Nghĩ Cách Giúp Nàng Ấy
Chương 377: Nghĩ Cách Giúp Nàng Ấy

Chử Trần Âm hỏi: "Chuyện gấp gì?"

Yến phu nhân lấy ra một cái túi thơm vịt xanh khác đưa cho Chử Trần Âm: "Ta không biết ta còn có thể sống bao lâu ở trong nhà giam này. Ta nghe nói các ngươi từ nước Khương đến, nhất định đi qua rất nhiều địa phương. Nếu như có cơ hội, có thể đưa túi thơm này tặng cho tướng công của ta thay ta được không? Ngày ấy lúc chúng ta chia ly, ta đã đồng ý với chàng, nhất định sẽ tự tay làm túi thơm đưa cho chàng."

"Thay ta nói với chàng rằng kiếp này chúng ta vô duyên, kiếp sau gặp lại."

Chử Trần Âm nhận lấy túi thơm, chần chờ một lát sau, đồng ý nói: "Được, nếu như ta gặp hắn, nhất định sẽ đưa thứ này cho hắn."

Trên mặt Yến phu nhân lộ ra nụ cười vui mừng, đôi mắt hồng hồng, không biết khi nào đã rơi nước mắt.

Chử Trần Âm lấy khăn ra cho nàng ấy lau.

Đúng lúc này, Yến phu nhân đột nhiên nôn khan một trận.

Chử Trần Âm thấy không ổn, đứng dậy nhìn nàng ấy hỏi: "Phu nhân, ngươi làm sao vậy?"

Yến phu nhân vỗ vỗ ngực, uống xong một ngụm trà,"Không có việc gì, có lẽ là đêm qua ăn phải đồ hỏng rồi."

Chử Trần Âm nhìn nàng ấy duỗi tay nói: "Phu nhân, nếu không ta bắt mạch cho ngươi."

Yến phu nhân ngẩng đầu nghi hoặc hỏi: "Ngươi còn biết y thuật?"

Chử Trần Âm nghiêm túc trả lời: "Vào nam ra bắc, cho nên sẽ biết một ít."

Yến phu nhân đưa tay cho nàng: "Ngươi nhìn giúp ta một chút, vừa vặn ta cũng miễn phải đi tìm Quốc Quân mời đại phu."

Chử Trần Âm bắt mạch cho nàng ấy, phát hiện mạch của nàng ấy khác với người thường, rõ ràng là hỉ mạch.

Nàng ấy có thai.

Chử Trần Âm chậm rãi thu hồi tay: "Phu nhân đã bao lâu không có nguyệt sự?"

Yến phu nhân suy nghĩ: "Đại khái đã hơn hai tháng."

Vừa nói lại phát hiện không thích hợp: "Chưởng quầy, vì sao ngươi hỏi như vậy?"

Chử Trần Âm đáp: "Phu nhân, ngươi đã có thai hai tháng."

Sắc mặt Yến phu nhân lập tức trắng bệch, hai tròng mắt thẳng tắp nhìn phía trước, tay hơi hơi run: "Ngươi nói ta có thai?"

Chử Trần Âm gật gật đầu.

Tia hy vọng trước đó trên mặt Yến phu nhân nháy mắt biến mất, nàng ấy ngã ngồi ở ghế, nước mắt chậm rãi chảy ra: "Bộ dáng ta như vậy, ngày sau nên đi tìm tướng công của ta như thế nào?"

Đôi mắt Chử Trần Âm xoay chuyển, an ủi nàng ấy nói: "Phu nhân, ngươi đừng nóng vội, nói không chừng đây là một cơ hội."

"Cơ hội..." Đôi mắt Yến phu nhân dần dần lại có ánh sáng.

Chử Trần Âm tiếp tục nói: "Không sai, nói không chừng đây là cơ hội để ngươi có thể thoát khỏi nơi này."

Yến phu nhân cúi đầu nhìn bụng nhỏ của mình, thần sắc dần dần hòa hoãn.

Chử Trần Âm cũng ngửi được cơ hội có thể không uổng một binh một tốt nào mà vẫn vặn ngã được Vạn đại thiếu gia.

Cùng lúc đó, ở một chỗ khác trong viện, Vạn đại thiếu gia đang ở thư phòng, không có lòng dạ nào mà xem xét công vụ. Trong đầu đều là cặp mắt của nữ chưởng quầy tiệm gạo kia.

Hắn nghiêng đầu lại, luôn cảm thấy mình đa gặp nàng ở nơi nào đó.

Vạn đại thiếu gia cả đêm không ngủ. Sáng sớm hôm sau, đi đến tiệm gạo của Chử Trần Âm và Phó Yến Đình.

Hắn ta đứng ở cửa do dự một lát sau, muốn gõ cửa, lại chậm chạp không duỗi tay ra.

Cho đến khi Chử Trần Âm mở cửa quán.

Nàng thấy Vạn đại thiếu gia đứng ở trước cửa, lòng thấy kinh ngạc, hành lễ với hắn ta nói: "Quốc Quân, không biết ngài tới cửa tiệm của chúng ta có chuyện gì?"

Vạn đại thiếu gia nhìn chằm chằm đôi mắt nàng: "Ngươi thật sự là người nước Khương sao?"

Chử Trần Âm gật đầu đáp: "Không sai, ta thật sự là người nước Khương."

Vạn đại thiếu gia nhìn nàng tiến đến gần một bước, đôi mắt phảng phất như muốn xẻo nàng vậy: "Ngươi nói chính là lời nói thật?"

Chử Trần Âm nghiêm túc đáp: "Dân nữ nói đều là lời nói thật."

Lúc nàng dứt lời, giọng nói còn hơi lạnh lùng.

Bình Luận (0)
Comment