Thiên Tai! Ta Tích Trữ Kho Lương Thực Toàn Thiên Hạ Cứu Cả Hầu Phủ (Dịch Full)

Chương 378 - Chương 378: Có Người Muốn Trộm Gạo

. Chương 378: Có Người Muốn Trộm Gạo
Chương 378: Có Người Muốn Trộm Gạo

Nếu như Vạn đại thiếu gia lại tiếp tục ép hỏi, nàng thật sự dám lấy một khẩu súng lục trong lòng ngực ra, khiến hắn ta lập tức mất mạng.

Vạn đại thiếu gia chậm rãi thu hồi ánh mắt, trên mặt lộ ra vẻ mất mát, hắn ta chậm rãi xoay người, ngẩng đầu nhìn về phía nơi xa: "Là ta nhận nhầm người."

Chử Trần Âm chậm rãi hạ tay nắm chặt góc áo, nhìn hắn ta nói: "Quốc Quân đi thong thả."

Lần này Vạn đại thiếu gia ra, chỉ dẫn theo ba bốn người hầu, trên đường người đi đường còn chưa ra tới.

Bọn họ thừa dịp ít người, ngồi trên xe ngựa rời khỏi nơi này.

Vạn đại thiếu gia rời đi không lâu, Phó Yến Đình ở hậu viện vội vàng đi tới hỏi: "Mới vừa rồi là ai tới?"

Chử Trần Âm đúng sự thật nói: "Là vị Vạn đại thiếu gia kia."

Mắt Phó Yến Đình rõ ràng tối sầm lại, lập tức nhìn về phía ngoài cửa: "Hắn ta tới làm gì?"

Chử Trần Âm kể lại tất cả cuộc nói chuyện vừa rồi của hai người cho Phó Yến Đình.

Phó Yến Đình cẩn thận nhìn về phía bộ dáng Chử Trần Âm dịch dung: "Bộ dáng hiện tại của nàng hoàn toàn khác xa so với trước kia. Chắc là hắn không nhận ra."

Chử Trần Âm cười nói: "Yên tâm, hắn ta sẽ không dễ nhận ra ta như vậy. Chẳng may thật sự nhận ra, chúng ta sẽ trộm lấy một mạng của hắn ta."

Nàng vừa dứt lời, xoay người lấy ra sổ sách trên quầy hàng, cúi đầu xem xét.

Phó Yến Đình và Chử Trần Âm không phải không nghĩ đến việc phải động thủ với Vạn đại thiếu gia nhưng mà cẩn thận nghĩ lại. Nếu giết Vạn đại thiếu gia, nước Long Nguyên sẽ có những người khác làm quốc chủ.

Còn không bằng tìm biện pháp kiềm chế Vạn đại thiếu gia.

Phó Yến Đình đi đến bên cạnh nàng, lấy khăn tay lau lá khô dính trên tóc nàng không biết từ khi nào.

"Gần đây nàng vẫn ít vào trong cung thôi."

Chử Trần Âm gật đầu: "Mấy ngày nữa ta sẽ không tiến cung."

Phó Yến Đình cảm thấy yên lòng.

Hắn giúp Chử Trần Âm thu xếp xong cửa tiệm.

Hai người mới ở chỗ này buôn bán được nửa tháng đã có không ít khách quen.

Khi có nhiều khách quen hơn thì số lượng người đến Sử gia mua gạo cũng ít đi.

Sử đại nhân nhìn cửa tiệm lạnh tanh của mình, trên mặt tràn đầy phẫn nộ, nổi giận đùng đùng đi vào phủ, nắm cái ly trên bàn ném thật mạnh xuống đất.

"Không biết từ đâu đột nhiên xuất hiện hai kẻ không biết tốt xấu, dám đoạt việc làm ăn của chúng ta."

Gã sai vặt bên cạnh ông ta, nhặt mảnh nhỏ trên mặt đất lên, nhỏ giọng trấn an nói: "Lão gia, đừng nóng vội, chỉ là hai tiểu thương từ nơi khác tới, cứ cho bọn họ đắc ý mấy ngày đã, chúng ta có rất nhiều biện pháp đối phó với bọn họ."

Sử đại nhân sau khi nghe xong, lập tức có chủ ý: "Bọn họ đến từ nước Khương, nhất định mang theo không ít gạo, chúng ta nghĩ thiêu sạch gạo của bọn họ."

Gã sai vặt linh cơ vừa động, ngẩng đầu nói: "Lão gia, thiêu số gạo thật sự là đáng tiếc. Hay là ban đêm chúng ta trộm lẻn vào trong phủ họ, trộm số gạo này đi, tự chúng ta bán."

Hai mắt Sử đại nhân nhíu lại, lộ ra nụ cười: "Được, biện pháp này rất tốt. Dù sao có Quốc Quân chống lưng cho chúng ta, đến lúc đó bọn họ có phát hiện là chúng ta trộm gạo, cũng không thể làm gì chúng ta?"

Gã sai vặt cúi đầu mỉm cười.

Ban đêm bọn họ lập tức khởi hành.

Sử đại nhân đã phái tổng cộng bảy tám gã sai vặt.

Gã sai vặt mặc đồ đen, đặt một chiếc xe kéo ở ngoài cửa tiệm của Chử Trần Âm, sau đó trộm lẻn vào.

Chử Trần Âm vốn đã ngủ say, nghe được âm thanh đột nhiên bừng tỉnh.

Nàng vừa mới mở to mắt, đã thấy Phó Yến Đình ngồi ở bên cạnh dùng tay đặt lên môi nàng, ý bảo nàng không cần lên tiếng.

Chử Trần Âm bình tĩnh lại, ánh mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ lộ ra nghi hoặc.

Phó Yến Đình lấy ra giấy và bút viết xuống hai chữ, đưa cho nàng: "Có trộm."

Bình Luận (0)
Comment