Thiên Tai! Ta Tích Trữ Kho Lương Thực Toàn Thiên Hạ Cứu Cả Hầu Phủ (Dịch Full)

Chương 379 - Chương 379: Ăn Trộm Gà Không Thành Còn Mất Nắm Gạo

. Chương 379: Ăn Trộm Gà Không Thành Còn Mất Nắm Gạo
Chương 379: Ăn Trộm Gà Không Thành Còn Mất Nắm Gạo

Chử Trần Âm vội vàng nhìn về phía ngoài cửa sổ, nghe tiếng bước chân còn đang tiếp tục vang lên, cũng viết xuống hai chữ trên giấy: "Bắt không?"

Phó Yến Đình lắc lắc đầu, đáp trên giấy: "Chúng ta đi qua xem một chút."

Chử Trần Âm gật đầu.

Mấy gã sai vặt kia lén lút đi vào cửa kho hàng ở hậu viện, lấy dây thép định mở khóa ra.

Kho hàng đen như mực, đi vào trong đã có thể nhìn thấy mấy chục túi căng phồng.

Gã sai vặt thấy vậy vui sướng không thôi: "Nhìn kìa, đều là gạo."

"Chúng ta mau dọn đi!" Bọn họ không kịp xem xét, lập tức thi nhau xoay người đi dọn gạo.

Chử Trần Âm và Phó Yến Đình ghé vào trên nóc nhà, lặng lẽ nhìn bọn họ.

Ngày thường bọn họ vẫn luôn giữ gạo ở trong không gian, chứ không đặt ở trong kho hàng này.

Vì không để người sinh nghi, nàng và Phó Yến Đình dùng mấy chục túi cát giả vờ làm gạo.

Phó Yến Đình nhỏ giọng nói: "Để cho bọn họ dọn những bao cát này đi sao?"

Chử Trần Âm cười: "Nếu bọn họ nguyện ý dọn, cứ để cho bọn họ dọn, chúng ta có thể lui được rồi."

Phó Yến Đình cũng cười theo: "Cũng đúng."

Mấy gã sai vặt vội vã dọn những bao cát kia về phía bên ngoài viện, sau đó đẩy xe về phía hậu trạch Sử gia.

Chử Trần Âm và Phó Yến Đình đi theo bọn họ một đường vào cửa sau Sử gia.

"Hóa ra là Sử gia phái người tới, chúng ta còn chưa đi tìm ông ta mà ông ta lại tới quấy rầy chúng ta." Chử Trần Âm ghé vào trên tường vây nhìn vào trong.

Phó Yến Đình đỡ nàng nói: "Không bằng, chúng ta gậy ông đập lưng ông, dùng hạt cát đổi gạo hình như cũng không tồi."

Chử Trần Âm cực kỳ đồng tình với chủ ý này của Phó Yến Đình.

Hai người thừa dịp đám gã sai vặt không chú ý, thần không biết quỷ không hay mà lẻn vào kho hàng của Sử gia.

Lúc này, mấy gã sai vặt đã dỡ cát xuống, đóng cửa kho hàng lại cẩn thận.

Chử Trần Âm mở cửa, đi vào kho hàng.

Kho lúa gạo của Sử gia cũng không nhiều, chỉ đủ để bọn họ bán trong nửa tháng, nước Long Nguyên quả nhiên là thiếu lương.

Chử Trần Âm giơ tay cất toàn bộ số gạo vào trong không gian, chỉ còn lại mấy chục túi cát bọn họ trộm được.

Sau khi hai người làm xong cùng rời khỏi Sử gia.

Phó Yến Đình nhìn về phía Chử Trần Âm: "Trần Âm, số gạo này nàng tính làm thế nào?"

Chử Trần Âm đáp: "Gạo ở trong không gian của chúng ta đã nhiều đến mức bán không hết. Không bằng đem số gạo này bán với giá thấp. Cứ nói là gạo cũ dính mưa đi. Như vậy thì những bá tánh ngày thường không mua nổi gạo cũng có thể có đồ ăn."

Cái gọi là bán với giá thấp, thật ra chính là nửa bán nửa cho.

Phó Yến Đình dắt nàng nhảy trở lại trong viện: "Cũng được, dù sao số gạo này chúng ta giữ lại cũng không có tác dụng lớn."

Hai người dự định, chờ đến ngày mới sẽ viết một tấm biển gỗ rồi bày gạo này ở cửa bán.

Bá tánh xung quanh thấy giá gạo cực thấp, chỉ cần một văn tiền đã có thể mua được nửa túi gạo, bọn họ cũng mặc kệ gạo cũ gạo mới gì, chỉ cần có thể lấp đầy bụng là được... chỉ chốc lát sau tất cả đều lại đây mua.

Chử Trần Âm hướng về cửa kêu một tiếng: "Gạo cũ giá thấp có hạn lượng, tới trước thì được, bán xong là thôi."

Nàng vừa dứt lời, người vọt tới càng nhiều.

Sử gia đang vui vẻ rạo rực mà chuẩn bị đi xem xét gạo bọn họ trộm đêm qua.

Đoàn người vừa mới đi vào kho hàng, một gã sai vặt có ánh mắt tinh tường đã nhìn thấy kho hàng vốn tràn đầy gạo bây giờ tất cả đều biến mất không thấy.

"Lão gia, gạo của chúng ta đâu?" Hắn ta kinh hãi.

Sử lão gia sải bước vào trong nhìn lại, thấy hơn nửa kho gạo của mình đều không thấy.

"Gạo của ta đâu? Gạo của ta đâu?"

Đôi mắt của ông ta đỏ ngầu tràn đầy phẫn nộ, hét vào mặt mấy gã sai vặt.

Gã sai vặt cúi đầu, một đám không dám đáp lời.

Không ai biết gạo đã đi đâu.

Bình Luận (0)
Comment