Sử lão gia ngơ ngẩn nhìn cảnh tượng trước mặt, chân dần dần nhũn ra, lui về phía sau vài bước, lại hét vào mặt bọn họ: "Gạo của ta đâu? Không phải tối hôm qua các ngươi đã đã lấy được sao? Sao bây giờ lại không nhìn thấy gạo của ta nữa?"
Lúc này, một gã sai vặt gan lớn đáp: "Lão gia, đêm qua chúng ta tới cũng không đốt đèn, cho nên không lưu ý gạo có còn hay không? Nói không chừng trước khi chúng ta tới, gạo đã bị người trộm."
Sử lão gia xanh cả mặt, tức giận đến suýt chút nữa không thở nổi, che lại ngực cong lưng thở dốc: "Lũ vô dụng các ngươi, ngay cả trông gạo cũng không được!"
Ngay khi cả đám sai vặt đang bối rối thì tên sai vặt gan lớn kia lại nói: "Lão gia, đừng vội, không phải chúng ta cũng trộm một ít gạo từ tiệm gạo đối diện về sao?"
Sử lão gia quay đầu nhìn về phía túi cao cao như thành lũy kia, trên mặt dần dần tốt hơn rất nhiều: "Không sai, chúng ta còn có số gạo này, mau, mau mở ra xem!"
Nghe lời dặn dò của Sử đại nhân nên đám tiểu tử cùng mở túi "gạo" ra.
Chờ cho cát vàng bên trong túi lộ ra.
Tất cả đều trố mắt nhìn nhau: "Đây... đây... là chuyện gì vậy?"
Sử đại nhân vội vàng chạy đến dùng tay gạt bỏ lớp cát vàng ấy
"Các ngươi trộm gạo này ở đâu? Đây là gạo sao?"
Đám tiểu tử dụi mắt: "Lão gia, tiểu nhân nhớ gạo này mới chuyển đến lúc tối qua mà."
Sử đại nhân quay lại tát vào mặt từng người, sau đó ông ta run run chỉ tay vào đống cát vàng ấy rồi phẫn nộ điên cuồng hét lên: "Ta hỏi gạo của các ngươi đâu?"
Đám tiểu tử đồng loạt quỳ xuống: "Lão gia, chúng tiểu nhân cũng không biết đã xảy ra chuyện gì!"
Quản gia trong phủ thì thầm khuyên nhủ: "Lão gia, ngài nói có phải chúng ta bị hàng gạo ở đối diện lừa rồi không, trong kho lương của chúng ta hoàn toàn không có gạo mà tất cả đều là cát vàng."
Sử đại nhân nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn ông ta: "Nói bậy, mỗi ngày cửa hiệu gạo đó cần bán một lượng gạo nhất định, họ không để gạo vào kho thì để ở đâu?"
Nói xong ông ta quay lại hung hăng nói với đám tiểu tử đó: "Nói! Đêm qua khi các ngươi đi trộm gạo không mở túi gạo ra xem à?"
Để không bị Sử đại nhân trách tội, đám tiểu tử thống nhất nói giống nhau: "Có xem, khi chúng tiểu nhân mở ra xem thì thấy trong túi chứa đầy gạo trắng."
Sử đại nhân ngước mắt lên nhìn: "Ngươi nhìn đi, chúng nói đây đều là gạo."
Nhất thời quản gia không biết phải nói gì. Sử đại nhân tiếp tục bước tới: "Ta thấy chắc là tối qua có tên nào trộm gạo đã đổi gạo rồi."
Đám tiểu tử lần lượt gật đầu: "Đúng vậy lão gia, chắc chắn là như vậy. Tên trộm đó đúng là to gan, không những trộm gạo của chúng ta mà còn thay toàn bộ gạo bằng cát nữa."
Sử đại nhân vô cùng tức giận đạp mạnh vào cánh cửa ở bên cạnh."Tên trộm khốn khiếp, ta phải báo quan!"
Quản gia thở dài nói: "Lão gia, gạo trong kho của chúng ta không còn nữa thì buôn bán thế nào đây?"
Sử đại nhân phất tay: "Đi, đến nông hộ mua gạo mới."
Quản gia lo lắng hỏi: "Nhà chúng ta đã mua hết gạo của các nông hộ rồi, nếu bây giờ muốn mua lại thì phải chờ đến vụ mùa sang năm."
Bây giờ sắp sang đông rồi lấy đâu ra gạo cho họ mua. Sử đại nhân nghe vậy thì hoảng loạn đứng bật dậy xua tay: "Đi, đi đóng cửa hiệu trước cho ta, đã ta suy nghĩ đã."
Nói xong ông ta cúi đầu vội vàng đi ra khỏi phủ, ông ta muốn đi báo quan, ông ta muốn lấy lại gạo về.
Đợi khi ông ta đi đến cửa thì phát hiện cửa hiệu gạo phía đối diện toàn là người. Sử đại nhân hoảng loạn vội vàng kéo tên tiểu tử đang đứng phía sau mình hỏi: "Chẳng phải các ngươi đã mang hết gạo của họ đi rồi sao? Nhìn xem! Họ đang bán cái gì? Là gạo sao?"
Tên tiểu tử kiễng chân nhìn về phía cửa hiệu gạo của Chử Trần Âm, khi nhìn thấy đống gạo trắng thì hắn cũng kinh ngạc.