"Chuyện gì thế này? Tiểu nhân nhớ đã chuyển hết mọi thứ ra khỏi nhà kho rồi mà."
Tên tiểu tử cũng cảm thấy khó tin.
Từ xa Chử Trần Âm nhìn thấy họ thì cười nói: "Sử chưởng quỹ, sao hôm nay cửa hiệu của ngài không mở cửa thế? Ngài nhìn xem chỗ chúng tôi đông lắm kìa."
Nghe vậy thì mặt mũi của Sử đại nhân tái nhợt như gan lợn, ông ta siết chặt nắm tay, cơn giận khiến lỗ mũi của ông ta nở to.
"Hôm nay cửa hiệu của chúng ta nghỉ, không phiền ngươi bận tâm."
Nói xong thì ông ta vung tay áo đi về phía nha môn.
Không lâu sau thì người của nha môn đến Sử gia, sau khi điều tra cũng không phát hiện cái gì, cuối cùng họ đành phải trắng tay quay về, không những không giúp được Sử đại nhân thu hồi lại gạo mà còn lấy được chút lợi lộc từ trong tay Sử đại nhân.
Có lẽ cửa hiệu của Sử gia phải đóng cửa thêm mấy tháng rồi.
Bọn họ cũng không bận tâm đến việc đối phó với cửa hiệu gạo của Chử Trần Âm mà mỗi ngày đều nghĩ xem cách nào để bắt được tên trộm.
Chử Trần Âm cũng được nhàn rỗi vì không có ai đến gây sự nữa.
Ngày qua ngày, chẳng bao lâu sau thì có tin tức từ trong cung truyền đến nói rằng Yến phu nhân đã mang thai.
Nhưng kể từ khi Yến phu nhân mang thai thì lại ngã bệnh, chuyện này khiến cho Vạn đại thiếu gia lo lắng không yên.
Vạn đại thiếu gia không còn cách nào khác nên đành phải dán cáo thị khắp nơi nói rằng chỉ cần ai chữa khỏi bệnh cho Yến phu nhân thì hắn ta sẽ thưởng cho người đó một ngàn lượng vàng.
Tuy nhiên khi cáo thị này được truyền ra ngoài thì chẳng có ai dám đón nhận. Cứu sống thì được thưởng một ngàn lượng vàng nhưng không cứu sống thì phải trả giá bằng mạng sống.
Nửa tháng nữa lại trôi qua như thế, Yến phu nhân bắt đầu có dấu hiệu sinh non.
Vạn đại thiếu gia lo lắng cho Yến phu nhân nên mới có một đêm mà đã bạc đầu. Lúc này Yến phu nhân mới nói: "Bệ hạ, nếu không thì người để chưởng quỹ bán túi thơm ở đầu phố đến chữa bệnh cho ta đi được không?"
"Lần trước nàng ta đến đây đã từng nói với ta rằng nàng ấy biết chút y thuật."
Nghe như vậy thì lập tức Vạn đại thiếu gia khơi dậy hy vọng: "Y thuật của nàng ta thế nào?"
Sắc mặt của Yến phu nhân xanh xao, nàng ấy yếu ớt nói: "Y thuật không tệ."
Vạn đại thiếu gia đắp chăn cho nàng ấy sau đó vội vàng đứng dậy nói: "Vậy thì tốt, bây giờ ta sẽ đi mời nàng ta đến."
Yến phu nhân gật đầu.
Lúc Vạn đại thiếu gia đích thân đến mời thì Chử Trần Âm đang chuẩn bị đóng cửa hiệu. Hắn ta không nói lời nào đã muốn đưa nàng tiến cung.
Phó Yến Đình đến kịp lúc. Lúc này Vạn đại thiếu gia mới phát hiện mình hơi đường đột nên ngay lập tức giải thích lý do với họ.
Chử Trần Âm nghiêm nghị trả lời: "Y thuật của ta bình thường thôi nên không biết có thể cứu chữa được cho Yến phu nhân không nữa."
Sắc mặt của Vạn đại thiếu gia hơi tiều tụy, vì chuyện này mà hôm nay hắn ta lao tâm khổ tứ không thôi, hắn ta nhẹ nhàng khẩn cầu nàng: "Chưởng quỹ, phu nhân nói y thuật của cô nương không tệ vậy thì chắc chắn là y thuật tốt rồi, xin cô nương hãy theo ta vào cung xem bệnh cho nàng ấy."
Chử Trần Âm cũng không từ chối nữa mà trả lời: "Vậy cũng được, ta theo ngài đi xem thử."
Vạn đại thiếu gia vui mừng khôn xiết, hắn ta nhanh chóng cho người đánh xe ngựa đến đón Chử Trần Âm.
Không lâu sau thì Chử Trần Âm và Phó Yến Đình đã đến trong sân viện của Yến phu nhân. Phó Yến Đình và Vạn đại thiếu gia ở lại ngoài cửa còn Chử Trần Âm thì vào trong một mình.
Yến phu nhân nhìn thấy Chử Trần Âm đến thì vội ngồi dậy.
"Cô nương đến rồi."
Chử Trần Âm vội vàng đỡ nàng ấy nằm xuống: "Cẩn thận, đừng để người bên ngoài phát hiện ra."
Yến phu nhân gật đầu.
Họ đã thương lượng với nhau từ nửa tháng trước để Yến phu nhân lợi dụng chuyện mang thai rồi giả bệnh.