Chử Trần Âm đặc biệt đưa cho nàng ấy mấy viên dược hoàn để nàng ấy giả bệnh, các đại phu bình thường sẽ không phát hiện ra vấn đề.
Sau khi nàng bắt mạch cho Yến phu nhân xong thì dặn dò nàng ấy: "Ba ngày nữa ta sẽ đưa cho người một loại dược hoàn khác."
Yến phu nhân gật đầu: "Đa tạ cô nương."
Sau khi bắt mạch xong thì Chử Trần Âm đứng dậy đi ra ngoài. Vạn đại thiếu gia vội vàng bước nhanh đến gần nàng, hắn ta hồi hộp hỏi: "Thế nào rồi, rốt cuộc Yến phu nhân đã mắc bệnh gì?"
Chử Trần Âm chậm rãi nói: "Yến phu nhân là có tâm bệnh, lo lắng lâu ngày dẫn đến sinh bệnh cho nên mới như vậy."
Sau khi nghe như vậy thì Vạn đại thiếu gia hơi cúi đầu, đôi tay của hắn ta hơi run, trên mặt cũng dần hiện lên sự áy náy. Hắn ta hỏi lại: "Chưởng quỹ, có thể chữa khỏi bệnh cho nàng ấy không?"
Chử Trần Âm trả lời: "Có thể chữa, tất nhiên có thể chữa rồi."
Khuôn mặt vốn tiều tụy của Vạn đại thiếu gia dần hiện lên tia vui mừng. Chử Trần Âm tiếp tục nói: "Nhưng mà, cần phải có một loại dược liệu."
"Dược liệu gì?"
Vạn đại thiếu gia không cười nữa mà nghiêm túc hỏi.
Chử Trần Âm ngẩng đầu nhìn về hướng nước Vô Song: "Ta nhớ rằng trong sân viện của Phó gia ở nước Vô Song có trồng loại thảo dược mang từ nước khác về, chỉ cần dùng loại thảo dược đó đó làm dược liệu là có thể chữa được."
Vạn đại thiếu gia dừng lại rồi dần rơi vào trầm mặc.
Nhiều năm nay hắn ta nghỉ ngơi dưỡng sức chính là để trả thù, bây giờ muốn hắn ta đến cầu xin bọn họ thảo dược, hắn ta siết chặt nắm tay chỉ ước bây giờ có thể tấn công xâm chiếm nước Vô Song.
Nhưng nếu bây giờ tiến công thì lại kéo dài bệnh tình của Yến phu nhân.
Vạn đại thiếu gia bắt đầu do dự.
Chử Trần Âm nhìn thấy sắc mặt tối sầm của hắn ta thì thừa cơ hội nói tiếp: "Quốc chủ, bệnh tình của Yến phu nhân không thể kéo dài được, tốt nhất là ngài nên lấy được dược liệu càng sớm càng tốt, bằng không có thể không giữ được mạng của phu nhân đâu."
Vạn đại thiếu gia siết chặt nắm tay, hắn ta đã rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan. Một là phải hạ mình xin dược liệu, còn nếu không chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn nữ tử mình yêu chết đi.
Thật sự hắn ta không quyết định được.
"Quân chủ."
Chử Trần Âm gọi hắn ta: "Phương thuốc này cũng là ta phải vào Nam ra Bắc mới phát hiện được, hy vọng là mệnh của phu nhân tốt bằng không thì ta cũng vô phương cứu chữa."
Vạn đại thiếu gia trầm giọng hỏi: "Thật sự không còn cách nào khác sao?"
Chử Trần Âm gật đầu: "Đúng, đây là cách duy nhất. Quốc chủ, mạng của phu nhân phải dựa vào ngài rồi, chỉ cần ngài mang được thảo dược về thì ngay lập tức ta có thể chữa khỏi bệnh cho phu nhân."
Trong lòng Vạn đại thiếu gia bất an, hắn ta không trả lời Chử Trần Âm ngay mà cho người đưa hai người họ ra khỏi cung.
Hai ngày sau thì bệnh tình của Yến phu nhân càng lúc càng nặng, nếu cứ tiếp tục kéo dài thì có thể không giữ được đứa trẻ nữa.
Vạn đại thiếu gia không còn cách nào khác đành phải cắn răng viết thư gửi đến nước Vô Song để xin thảo dược.
Thư đi được nữa đường thì bị Phó Yến Đình chặn lại, sau đó hắn viết thư đáp lời.
Trong thư nói rất rõ ràng muốn xin thảo dược thì cũng được nhưng phải quy thuận nước Vô Song, bằng không cho dù họ có thiêu rụi hết số thảo mộc đó thì cũng sẽ không cho hắn ta.
Vạn đại thiếu gia xem thư xong thì vô cùng căm phẫn nhưng hắn ta cũng hết cách không biết làm thế nào, rõ ràng sức khỏe của Yến phu nhân ngày càng xấu đi.
Sau một đêm suy nghĩ thì hắn ta đã thật sự đồng ý với yêu cầu của Phó Yến Đình. Phó Yến Đình viết thư đáp lời hắn ta muốn hắn ta giải tán toàn bộ binh lực riêng của mình.
Sau khi đọc thư xong thì Vạn đại thiếu gia vô cùng kinh ngạc, hắn ta không ngờ đến việc binh lực bí mật của hắn lại bị nước Vô Song phát hiện ra.