Chương chưởng quầy nghe thấy vậy, sắc mặt càng khó coi hơn, phẫn nộ đứng lên, chỉ vào bà ta lớn tiếng nói: "Có giỏi thì bà đi bắt! Trong phủ có nhiều thứ như vậy, tên trộm chỉ trong một đêm đã mang hết đi! Đó không phải là trộm, đó là La thần tiên!"
Chương phu nhân nghe xong, khóc càng dữ dội hơn: "Tất cả là lỗi của ông, ai bảo ông ngày thường làm những chuyện mất hết lương tâm! Chúng ta có thể chịu đựng được báo ứng như vậy sao?"
Chương chưởng quầy nghe vậy càng không phục: "Cái gì gọi là ta làm những chuyện mất hết lương tâm, bà cũng chẳng kém gì! Trong phủ có bao nhiêu nha hoàn, không biết đã bị bà đánh chết mấy người!"
Chương chưởng quầy bị vị tiểu thư Bạch gia này thông đồng với những nữ nhân khác, cho nên bà ta rất không tín nhiệm ông ta, chỉ cần nha đầu nào trong phủ cách Chương chưởng quầy gần một chút, đều bị bà ta đánh một gậy chết.
Bà ta cũng không thèm nhìn, lão nam nhân này ai mà thèm, chỉ biết dựa vào việc mình giàu có một phương, không coi mạng người ra gì.
Đang lúc phu thê bọn họ cãi nhau, người đến kho lấy bạc đã trở lại: "Lão gia, kho cũng trống không!"
Chương chưởng quầy khiếp sợ không thôi, ông ta xông vào hỏi han người hầu một trận, cuối cùng nghe tin kho bị trộm, đôi chân của ông ta như gãy vụn, ầm ầm ngã xuống đất.
Ngay sau đó, lại có mấy người hầu đến truyền lời.
"Lão gia! Kho gạo bị trộm rồi!"
"Lão gia! Các cửa hàng cũng đều trống không! Hàng hóa trong kho cũng đều không còn!"
"Lão gia! Ngựa ở hậu viện cũng không còn!"
Âm thanh của đám người hầu vang vọng bên tai Chương chưởng quầy, ông ta nghe thấy đầu óc một trận choáng váng, cuối cùng lưng thẳng tắp, mắt trắng dã hôn mê bất tỉnh.
"Lão gia!"
Trong phủ nhất thời rối loạn.
Bạch phủ vốn còn rực rỡ cách đây vài ngày, nhưng trong nháy mắt đã trở nên ảm đạm.
Cùng với việc mặt trời càng ngày càng lên cao, Chử Trần Âm chậm rãi từ trong giấc mộng tỉnh lại, vừa mở mắt đã nhìn thấy khuôn mặt của Phó Yến Đình.
Chờ một chút, sao hắn lại ở trên giường của mình?!
Chử Trần Âm chớp mắt, lấy lại tinh thần rồi nhìn Phó Yến Đình một lần nữa.
Khuôn mặt ngủ của Phó Yến Đình dịu dàng hơn nhiều so với khi gặp ban ngày. Tóc hắn hơi xoăn, buông lơi hai bên gối, hàng mi dài rủ xuống, giống như một bức tượng Hy Lạp cổ trong cửa sổ thủy tinh.
Chử Trần Âm khẽ dịch người về phía sau, mới phát hiện mình đang gối đầu lên tóc và cánh tay của Phó Yến Đình, được lồng ngực ấm áp rắn chắc của hắn ôm lấy.
Chử Trần Âm giật mình, vội vàng ngồi dậy, trong lòng bắt đầu cầu nguyện tối hôm qua mình không mộng du làm chuyện gì khác người.
Nàng vội vàng kéo chăn ra cúi đầu nhìn mình, thấy xiêm y trên người vẫn còn nguyên vẹn, lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Cũng may là không có chuyện gì xảy ra, nếu không nàng sẽ phải chịu trách nhiệm với nam nhân bên cạnh.
Nói đến chuyện này, tối qua tuy không có gì xảy ra, nhưng nàng lại cứ thế gối đầu lên tóc hắn ngủ mấy canh giờ.
Chẳng lẽ mấy canh giờ này Phó Yến Đình cứ giữ nguyên tư thế này, không động đậy gì?
Hắn thật đúng là lợi hại.
Chử Trần Âm ở trong lòng cảm khái, vội vàng từ trên giường xuống, cởi áo dạ hành, thay trang phục thường ngày.
Lúc này, Phó Yến Đình cũng tỉnh dậy. Hắn dụi mắt, nhìn về phía Chử Trần Âm: "Nàng tỉnh rồi."
Chử Trần Âm nhanh chóng cài mấy nút cuối cùng: "Tướng quân, chàng tiếp tục ngủ, ta ra ngoài hỗ trợ."
Nàng dứt lời, nhanh chóng xoay người rời đi.
Hôm nay nàng còn có việc đại sự cần làm, nàng phải đến gặp Chương chưởng quầy đòi năm mươi đấu gạo kia.
Chử Trần Âm sải bước đi tới phòng trước, Phó phu nhân và mẫu tử Thanh Nhi đã chuẩn bị xong bữa ăn.
Họ nhìn thấy Chử Trần Âm ngủ đến trưa mới ra khỏi phòng, ánh mắt của họ nhìn nàng đều khác lạ.
Mỗi người đều cong mắt, cười lén.