"Trần Âm, lại đây, ngồi đây, đây có canh, uống một chút." Phó phu nhân đỡ nàng ngồi xuống, nắm tay nàng ấp úng nói: "Cái kia, đêm qua Yến Đình hắn có khi dễ con hay không?"
Chử Trần Âm cầm bát canh xương trước mặt lên uống một ngụm: "Không có ạ, mẫu thân, sao mẫu thân đột nhiên hỏi vậy?"
Phó phu nhân thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Đứa nhi tử này của ta từ nhỏ chính là đồ hỗn trướng, không biết nặng nhẹ, ta chỉ sợ nó tổn thương đến con..."
Tổn thương? Chẳng lẽ hắn còn có xu hướng bạo lực gia đình?
Chử Trần Âm sửng sốt một chút, cầm lấy chiếc bánh bao không nhân bên cạnh cắn một miếng: "Mẫu thân, người đừng lo, chàng ấy không thể bắt nạt được con."
Nếu hắn dám bạo lực với nàng, nàng tuyệt đối sẽ bắn chết hắn.
Phó phu nhân nhìn tức phụ của mình, trông có vẻ yếu đuối nhưng lại kiên cường hơn những nữ tử bình thường bà ấy càng thích: "Vậy thì tốt!"
Lúc này, Thanh Nhi rón rén lại gần Phó phu nhân nhỏ giọng nói: "Phu nhân, ta đã nói người lo lắng nhiều rồi, đại thiếu gia bình thường tuy rằng không nghe quản giáo, nhưng đối với Thiếu phu nhân thì lại răm rắp nghe theo, người cứ yên tâm đi, ngài ấy có chừng mực."
Phó phu nhân nhỏ giọng trả lời: "Nhi tử của ta ta không biết sao, thân thể nó thật sự bị giày vò, tức phụ bảo bối của ta không thể chịu nổi!"
Giọng của bà ấy không lớn, nhưng vẫn bị Chử Trần Âm nghe được.
Lúc này nàng mới phản ứng lại thì ra trong miệng Phó phu nhân "bắt nạt" là ý đó, bánh bao đang ăn trong miệng suýt nữa bị nghẹn.
Đúng lúc này, Phó Yến Đình đột nhiên đi tới gọi nàng: "Trần Âm, cái này có phải là của nàng hay không?"
Chử Trần Âm nuốt bánh bao trong miệng xuống, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trong tay hắn cầm áo ngực ren của mình, không sai chính là áo lót ngực cup D của nàng, vẫn là màu đen.
Lúc nàng mới vừa xuyên qua, thân thể nguyên chủ vẫn còn nhỏ bé, còn thiếu một cái răng. Tuy nhiên, chỉ qua một đêm, nàng liền cùng nguyên chủ thân thể trùng hợp, đã hòa hợp với cơ thể của nguyên chủ, không chỉ chiều cao và răng trở thành hình dáng của chính nàng, mà ngay cả hai lạng thịt phía trước cũng vậy. Kích thước này trong thời cổ đại hẳn là không nhiều lắm.
Chử Trần Âm nhìn thấy chiếc áo lót yêu thích của mình, suýt nữa thì bị bánh bao trong cổ họng nghẹn chết.
"Cái đó..." Nàng lao tới một bước, giật lấy chiếc áo, nhét vào ngực mình: "Là của ta..."
Phó Yến Đình rủ lông mi dài đen xuống, lười biếng cào cào mái tóc xoăn nhẹ của mình: "Vừa rồi lúc nàng xuống giường, thứ này cũng rơi xuống đất."
Chử Trần Âm xấu hổ muốn tìm một cái lỗ chui vào.
Đêm qua nàng quả thật không có mộng du, nhưng lại quên mất nàng còn có một sở thích vừa lên giường sẽ cởi nội y.
Thật đáng xấu hổ.
Tuy nhiên may mắn là những người ở đây đều là người thời cổ đại, không ai biết thứ đồ này.
Nàng nhét chiếc ren đen vào một cách kín đáo hơn, cười nói: "Đây là thứ ta mua ở chợ hôm qua, nghe nói có thể dùng để buộc bụng."
Phó Yến Đình cũng không để ý đến những thứ này, đưa đồ cho nàng, xoay người vào nhà, ngáp một cái thoạt nhìn là muốn ngủ tiếp.
Chử Trần Âm thấy thế thở phào nhẹ nhõm.
Chờ sau khi Phó Yến Đình rời đi, Thanh Nhi bước nhanh đến bên cạnh Chử Trần Âm, nhỏ giọng nói: "Thiếu phu nhân, người nghĩ sai rồi, thứ này dùng để quấn ngực, ta và phu nhân đã từng gặp ở Quan Ngoại, nhưng không có cái nào tròn và lớn như của người.
Chử Trần Âm nghe vậy, giật mình, quay lại nhìn Phó phu nhân.
Phó phu nhân cũng gật đầu với nàng.
Xem ra, nàng thực sự phải tìm một cái lỗ để chui vào.
Cái này... Không tuân theo quy tắc chút nào, tại sao người cổ đại lại biết thứ này?!
Phó phu nhân dường như hiểu được nghi hoặc của nàng: "Trước đây chúng ta đã gặp gỡ một số nữ ngoại quốc khi ở ngoại quan, các nàng mặc những cái yếm có chút giống với cái này, nhưng nhìn kỹ lại thì không giống nhau, nhưng chắc chắn không phải là dùng để buộc bụng, có lẽ con đã bị một chủ cửa hàng nào đó lừa rồi."