Thiên Tai! Ta Tích Trữ Kho Lương Thực Toàn Thiên Hạ Cứu Cả Hầu Phủ (Dịch Full)

Chương 59 - Chương 59: Ăn No Chuẩn Bị Chuyển Mỏ Vàng (1)

. Chương 59: Ăn No Chuẩn Bị Chuyển Mỏ Vàng (1)
Chương 59: Ăn No Chuẩn Bị Chuyển Mỏ Vàng (1)

Đại tỷ Chử Giang Nguyệt này thân là đích nữ Chử gia có thể nói là nhận hết sủng ái, nhưng cũng dưỡng thành tính tình ích kỷ, chỉ biết nghĩ cho bản thân. Ngày thường luôn gây khó dễ cho thứ nữ nho nhỏ này.

Lần quá đáng nhất, nàng ta cầm chiếc kìm nung đỏ đốt một vết sẹo bằng kích thước của quả trứng trên người nàng.

Cho tới bây giờ Chử Trần Âm vẫn có thể nhìn thấy vết sẹo này trên người.

Không nghĩ tới, Chử Trần Âm đang vui vẻ, không ngờ lại có thể gặp nàng ta ở trấn Thanh Dương, đúng là một cái đầu đưa đến tận cửa.

Lúc này, Phó Yến Đình lại tiếp tục nói: "Ta đoán bọn họ là vì mỏ vàng."

Ở đây từ lâu đã có một lời đồn rằng, từ huyện Thanh Dương đi về phía nam, ngọn núi thứ ba có một mỏ vàng, trong đó toàn là vàng.

Đương nhiên đây cũng chỉ là lời đồn, chưa có ai thực sự tìm thấy mỏ vàng này.

Hầu hết chỉ là đào được một số mảnh đá vàng nhỏ ở xung quanh núi.

Chử Trần Âm chậm rãi nói: "Xem ra, phủ Thừa tướng và phủ Chử đã nghèo đến mức phải đến đây để đào vàng rồi."

Nàng dứt lời khóe môi giương lên, có nàng ở đây, tự nhiên không thể để bọn họ thành công như vậy.

"Muốn đào mỏ vàng! Bọn họ thật sự kỳ lạ!" Phó Giang Hoằng hừ lạnh một tiếng nói.

Phó Yến Đình ôm kiếm, chậm rãi bước đến cửa, nghiêm túc nói: "Vạn thừa tướng lại dám phái con ruột của mình đến, chắc chắn là đã tìm thấy vị trí của mỏ vàng, có mười phần nắm chắc."

Chử Trần Âm giương khóe môi, tiếp lời hắn: "Chúng ta có thể theo sát bọn họ tìm được cửa vào mỏ vàng, sau đó đi trước một bước..."

Đi trước một bước chuyển toàn bộ số vàng bên trong vào trong không gian, để cho bọn họ vồ hụt.

Câu cuối cùng nàng không nói ra miệng, nhưng Phó Yến Đình lại lĩnh hội ý tứ của nàng: "Không sai, đi trước một bước."

Chử Trần Âm cười nói: "Khi thất bại, Vạn thừa tướng muốn dựa vào mỏ vàng này để lật ngược thế cờ, nằm mơ hão huyền!"

Phó Yến Đình nhếch mép cười nham hiểm, đáp lời: "Đúng vậy."

Hai người ngươi một lời ta một câu, mặc dù đều không nói rõ, nhưng đã hiểu ý nhau, hạ chủ ý.

Phó Giang Hoằng nhìn Chử Trần Âm, lại nhìn Phó Yến Đình, một bụng thắc mắc: "Đại ca, tẩu tẩu, các ngươi đang nói cái gì? Cái gì đi trước một bước?"

Phó Yến Đình đi đến bên cạnh nàng ấy, vỗ vai nàng một cái: "Tam muội, ngươi không cần quản quá nhiều, đi theo chúng ta là được."

Phó Giang Hoằng ngày thường tuy rằng hay đánh nhau với đại ca nhị ca nhà mình, thế nhưng thời khắc mấu chốt nàng ấy vẫn rất tin tưởng bọn họ. Nghe Phó Yến Đình nói như vậy, nàng ấy cũng không hỏi thêm: "Được."

Nàng ấy gật đầu đáp ứng, nhưng ánh mắt lại nhìn về Chử Trần Âm: "Đại ca, ngươi làm cái gì đều được, nhưng đừng liên lụy tẩu tẩu, tẩu tẩu là tiểu thư khuê các, ôn nhu kiều nhược, không giống ca là sói ăn thịt người trong sa mạc, xấu xa đến tận xương tủy!"

Miệng nói đại ca xấu, quay đầu lại ném cho Phó Yến Đình một quả mận bắc đã rửa sạch.

Phó Yến Đình cầm quả mận bắc ngẩng đầu nhìn Chử Trần Âm, trong ánh mắt lộ ra nụ cười ý vị thâm trường.

Chử Trần Âm hiểu.

Ôn nhu yếu ớt kia quả thực không nên dùng để hình dung nàng.

Muốn nói xấu, nàng và Phó Yến Đình người tám lạng kẻ nửa cân.

Điểm ấy nàng thừa nhận, cũng không muốn dựng lên một hình tượng người tốt.

Phó Yến Đình cầm lấy một quả mận bắc đã rửa ném qua cho nàng.

Nàng nhận lấy bắt đầu ăn.

Mặt khác Phó Cảnh Hoằng lại lấy ra một con gà hấp lá sen và một con vịt quay mật ong.

Toàn bộ căn phòng bỗng nhiên tràn ngập mùi thơm của thịt gà nướng và thịt vịt quay.

Mặc kệ, trời đất bao la, ăn uống là quan trọng nhất.

Chử Trần Âm cắn mấy miếng mận bắc, cầm chân vịt quay lên ăn.

Trong một khách điếm khác cách khách điếm bọn họ mười dặm, đại tiểu thư Chử gia và đại thiếu gia của thừa tướng Vạn gia đang ở bên cạnh.

Bình Luận (0)
Comment