Sau đó, đại tiểu thư Chử gia rúc vào lòng Vạn đại thiếu gia khóc lóc kể lể: "Tên đạo phỉ kia thật ác độc, ngay cả của hồi môn của ta cũng bị trộm."
Chử gia bị cướp sạch trong một đêm, vị đại tiểu thư Chử gia này đừng nói là của hồi môn, ngay cả một món trang sức tươm tất cũng không có mấy.
Trước kia nàng ta vẫn luôn cười nhạo thứ muội của mình là tiện nha đầu, chỉ xứng mặc áo bố vải thô.
Bây giờ đến lượt nàng ta mặc áo bố vải thô.
Vạn đại thiếu gia ôm nàng ta vào trong ngực an ủi: "Đừng vội, đợi đến ngày mai chúng ta vào mỏ vàng, muốn bao nhiêu vàng thì có bấy nhiêu vàng."
Nói rồi, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của nàng ta: "Đến lúc đó ta sẽ xây cho nàng một tòa nhà bằng vàng, để nàng ở trong tòa nhà bằng vàng, có vô số trang sức vàng bạc."
Chử đại tiểu thư nghe thấy liền nở nụ cười vui vẻ, như thể vàng đã ở trong tầm tay nàng ta, nàng ta cọ cọ vào lòng Vạn đại thiếu gia: "Phong lang, vẫn là chàng tốt với ta."
Vạn đại thiếu gia nhẹ nhàng hôn lên trán của nàng ta, cười nói: "Nàng là phu nhân của ta, đương nhiên ta phải đối tốt với nàng rồi, dù sao lúc trước là nàng đã cứu mạng ta."
Chử đại tiểu thư nghe thấy vậy, sắc mặt thay đổi, đôi mắt lộ rõ vẻ chột dạ.
"Ba năm trước, nếu không phải nàng đã cứu ta khỏi dòng sông, bây giờ ta đã chết rồi." Vạn đại thiếu gia vẻ mặt ôn nhu nói.
Chử đại tiểu thư cố gắng che giấu sự kích động của mình, gượng cười nói: "Đó là duyên phận giữa ta và chàng."
Ba năm trước, một nhà già trẻ Chử gia đi du ngoạn ở bờ sông bên ngoài kinh thành, khi họ chuẩn bị rời đi, có người rơi xuống sông gần đó.
Chử gia vội vã về nhà, làm sao coi trọng mạng sống của người khác, căn bản là mặc kệ người rơi xuống sông sống hay chết.
Cuối cùng, là một vị thứ nữ nho nhỏ, thật sự không đành lòng nhìn thấy người chết trong nước, liền nhảy xuống sông cứu người.
Sau khi tiểu thứ nữ cứu người lên, Chử đại tiểu thư vừa nhìn, đây không phải là công tử nhà Vạn thừa tướng sao? Nàng ta tát tiểu thứ nữ ba bốn cái, đuổi nàng ra ngoài.
Vạn đại công tử khi tỉnh dậy đã nhìn thấy Chử đại tiểu thư, lầm tưởng nàng ta là ân nhân cứu mạng của mình, cho nên mới cầu xin phụ thân mối hôn sự này.
Bằng không quyền thần như Vạn thừa tướng, làm sao có thể cho phép nhi tử của mình thành hôn nữ nhi Chử gia.
Thật đáng tiếc cho tình cảm chân thành của Vạn đại công tử lại dành cho nhầm người.
Hôm nay tiểu thứ nữ kia hiện tại đang ngủ trong khách điếm, nhưng sau một lúc, đột nhiên nàng mở mắt, ngồi dậy nhìn nam tử bên cạnh.
Phó Yến Đình vẫn chưa ngủ say bị nàng đánh thức, chậm rãi ngước mắt nhìn nàng.
Khi nhìn thấy đôi mắt vô thần của nàng, hắn giật mình.
Không tốt, nha đầu kia lại phát điên trong mộng rồi!
"Chử Trần Âm ? Nàng tỉnh rồi sao ?" Phó Yến Đình ngồi thẳng người dậy, nhỏ giọng hỏi nàng.
Chử Trần Âm mở to mắt, hai mắt lờ đờ, một lúc lâu sau cũng không phản ứng lại.
Phó Yến Đình đi ra từ trong chăn, ngồn bên cạnh nàng, khua khua mấy cái.
"Chử Trần Âm ? !"
Vì để không đánh thức phòng Phó Giang Hoằng bên cạnh, hắn dùng đè ép âm thanh của mình chỉ còn rất nhỏ.
Giọng nói âm u tràn đầy từ tính vọng tới căn phòng trống rỗng mà yên tĩnh.
Chử Trần Âm dường như bị giật mình tỉnh lại, đột nhiên nắm lấy tay của Phó Yến Đình, bị hắn đẩy xuống chiếc giường nhỏ, cả người ngồi lên người hắn.
Nàng từ trước đến nay là một bậc thầy về vật lộn, sau một vài động tác, Phó Yến Đình còn chưa kịp phản ứng đã bị nàng đè xuống dưới thân.
"Chử Trần Âm, rốt cuộc nàng đã tỉnh hay chưa ?" Phó Yến Đình thẳng lưng, ngẩng đầu hỏi nàng.
Hai mắt của Chử Trần Âm vẫn trống rỗng như cũ, nàng nắm chặt cổ tay của người bên dưới, ấn nó lên trên đầu, rồi cúi đầu xuống và đưa mặt lại gần hắn từng chút một, như thể nàng đang quan sát khuôn mặt của người bên dưới.