Chóp mũi nhỏ của nàng nhẹ nhàng áp sát vào chiếc mũi cao của Phó Yến Đình.
Hơi thở của hai người hòa quyện vào nhau.
Sức lực của Phó Yến Đình vô cùng lớn, nếu như bây giờ hắn lật lại, chắc chắn có thể khiến Chử Trần Âm ngã xuống giường, nhưng nhìn đôi mắt trống rỗng của người nữ nhi trước mặt, hắn lại có chút không nỡ động thủ.
Đặc biệt là hơi thở ấm áp phả vào mặt hắn, ấm áp và mềm mại, thoang thoảng hương thơm, khiến trái tim hắn khẽ co giật trong lồng ngực.
"Chử Trần Âm, khi ngủ đừng làm loạn, cẩn thận..." Phó Yến Đình nói chậm lại, dùng tay trái nắm chặt cổ tay nàng.
"Cẩn thận, đừng đùa với lửa !"
Phó Yến Đình nắm chặt tay nàng, đột nhiên ngồi thẳng người dậy, hai người mặt đối mặt với nhau.
Chử Trần Âm cúi người ngồi trên người hắn, đôi mắt trống rỗng nhìn về phía trước.
Phó Yến Đình toàn thân nóng bừng, muốn nổi giận với nàng nhưng không thể, chỉ có thể kiên nhẫn nói: "Ngoan, ngủ đi, ngày mai chúng ta còn phải di dời mỏ vàng nữa."
Âm thanh của hắn trầm xuống hơn so với lúc ban đầu, giống như đang dỗ dành con mèo nhỏ mềm mại.
Chử Trần Âm trong giấc mơ biến thành dáng vẻ hung dữ, ngồi trên người hắn không ngừng tiến về phía trước, dán người vào lưng hắn, tựa đầu lên vai hắn.
Tư thế này thực sự rất không ổn.
Phó Yến Đình khó chịu toàn thân, tai hắn trở nên đỏ rực, nắm lấy cánh tay nàng: "Nàng đi xuống trước đã."
Sau đó, Chử Trần Âm lại dựa vào vai hắn, giọng sụt sịt giống như sắp khóc, lẩm bẩm: "Phụ thân..."
Cha nàng có ý gì vậy ?
Phó Yến Đình bối rối, hiện tại hắn không chịu được nữa, kéo eo nàng lại rồi ôm nàng, chuẩn bị đặt nàng sang một bên.
Ai ngờ lúc này, Chử Trần Âm đột nhiên vươn tay ôm lấy cổ của hắn, vùi mặt vào trong cổ hắn, lại lẩm bẩm: "Mẫu thân..."
Mẫu thân của nàng rất giống với người mẫu thân ở Mạc Bắc kia.
Lúc này Phó Yến Đình hiểu ra rồi, hóa ra nàng đang nhớ phụ mẫu của mình.
Hắn đưa tay ra, giống như đang vỗ về trẻ con, nhẹ nhàng vỗ vào lưng của nàng: "Ừm... Ngoan..."
Giọng của hắn chậm rãi, nhẹ nhàng lại rất dịu dàng.
Chử Trần Âm sau khi được vỗ về liền thật sự ngủ thiếp đi, đôi mắt vốn dĩ đang mở từ từ khép lại.
Phó Yến Đình thở phào một hơi, sau đó, bế người đang nhớ phụ mẫu về lại chỗ cũ không hề thích hợp để ngồi.
Hắn rất khó chịu, nhưng không muốn đánh thức nàng dậy liền trực tiếp bỏ xuống, chỉ có thể cắn răng chịu đựng, hết lần này đến lần khác kiềm chế ham muốn và dục vọng trong lòng mình.
Ánh trăng sáng ngoài cửa sổ bạc màu trắng chiếu rọi lên trên cơ thể của hai người, Phó Yến Đình hơi nhắm mắt lại, vỗ nhẹ vào lưng cua Chử Trần Âm.
Trong căn phòng trống rỗng yên tĩnh không ngừng vang vọng tiếng nhịp tim của hai người.
Một người bồn chồn và khó chịu, người kia lại nhẹ nhàng, ổn định.
Chử Trần Âm thường xuyên mơ thấy một giấc mơ, nàng mơ thấy phụ mẫu nàng toàn thân đầy máu, bọn họ đang bị chôn vùi trong đóng hoang tàn.
Nàng liều mạng ra sức chạy về phía bọn họ, vừa chạy vừa hét gọi phụ mẫu.
Nhưng đáng tiếc cho dù nàng có ra sức chạy như thế nào, cho dù hai chân bị ầm tím hay chảy máu như nào đi nữa, nàng cũng không thể chạy đến chỗ phụ mẫu.
Nhưng tối nay, trong giấc mơ, có người đã ôm nàng.
Rất dịu dàng, giống như đặt mình vào đám mây mềm mại, nàng không biết là ai, nhưng nàng vô cùng lưu luyến cái ôm này.
Dần dần, nàng chìm vào giấc ngủ sâu mà thường ngày khó có được, không còn mơ thấy giấc mơ đó.
Sắc trời càng lúc càng tối, trái tim cháy bỏng của Phó Yến Đình không ngừng đập loạn xạ, tiến độ của không gian thứ bảy lại tiến thêm một bước lớn.
Ngày hôm sau, sáng sớm.
Ánh nắng chói chang từ ngoài cửa sổ chiếu rọi vào, Chử Trần Âm từ từ mở mắt, phát hiện bản thân lại đang nằm trong vòng tay của Phó Yến Đình.
Nàng vội vàng ngồi dậy xin lỗi: "Phó tướng quân... tối qua ta..."