Thiên Tai! Ta Tích Trữ Kho Lương Thực Toàn Thiên Hạ Cứu Cả Hầu Phủ (Dịch Full)

Chương 73 - Chương 73: Ngựa, Trâu Bò, Cừu Bị Bọn Mã Tặc Bắt Đi Rồi. (2)

. Chương 73: Ngựa, Trâu Bò, Cừu Bị Bọn Mã Tặc Bắt Đi Rồi. (2)
Chương 73: Ngựa, Trâu Bò, Cừu Bị Bọn Mã Tặc Bắt Đi Rồi. (2)

"Các người muốn ở lại đây?" Cậu bé ôm con cừu nhỏ trong lòng rồi hỏi bọn họ với đôi mắt tròn xoe.

Chử Trần Âm đưa tay sờ sờ con cừu nhỏ trong tay cậu bé.

"Không, chúng ta chỉ là nghỉ ngơi ở chỗ này một lát, phụ mẫu ngươi đâu?"

Cậu bé gục đầu xuống:

"Khi ta ra ngoài, phụ mẫu ta đã bị bọn mã tặc bắt đi rồi..."

Chử Trần Âm đứng lên, chỉ vào chuồng ngựa và chuồng cừu trống rỗng ở phía sau, nói:

"Ngựa, trâu, bò, cừu của nhà các ngươi cũng bị bọn mã tặc trộm đi rồi?"

Cậu bé gật đầu với đôi mắt ẩm ướt, sờ sờ con cừu nhỏ ở trong tay.

"Đúng vậy, phụ mẫu của Tiểu Đinh Đang cũng bị bắt đi rồi."

Chử Trần Âm nhìn về phía con cừu nhỏ, trầm tư suy nghĩ, một lúc sau đứng dậy đi đến bên cạnh Phó Yến Đình nhỏ giọng nói:

"Nghe đứa nhỏ nói, ở đây có bọn mã tặc gây náo loạn."

Phó Yến Đình cầm lấy thanh trường kiếm treo trên thắt lưng, ngẩng đầu lên chăm chú nhìn xung quanh.

"Cỏ gần đó gần như bị giẫm nát rồi, bọn mã tặc này chắc chắn là những người cực kỳ hung ác."

"Có phải chúng ta ở đây sẽ không an toàn không?" Chử Trần Âm chậm rãi bước đến chuồng ngựa đổ nát và hỏi hắn.

Lông mày Phó Yến Đình hơi nhướng lên:

"Bọn mã tặc này đã cướp ở đây một lần, chắc là sẽ không quay lại lần nữa."

Một con ngựa hay một con bò cũng không còn sót lại, chỉ còn lại một căn nhà nhỏ trống rỗng, như vậy tự nhiên bọn chúng sẽ không đến cướp lần thứ hai.

"Tuy nhiên, cũng khó đảm bảo rằng bọn chúng có quay lại xem đã chặn đứt hậu họa về sau chưa." Phó Yến Đình nhìn về phía cậu bé nói.

Chử Trần Âm hai mắt sáng lên.

"Thay vì chúng ta ở đây đợi bọn chúng tới, sao lại không trực tiếp đi đến hang ổ của bọn chúng."

Phó Yến Đình vô cùng kinh ngạc nhìn nàng.

"Nàng muốn đến hang ổ của bọn mã tặc?"

Chử Trần Âm gật đầu:

"Bọn mã tặc này không chỉ cướp đoạt của hộ gia đình này, chắc là trong tay nhất định có vô số ngựa cùng với cừu."

Phó Yến Đình không khỏi kinh ngạc, quay đầu nhìn về phương xa, khóe môi nhếch lên chậm rãi nói:

"Nói như thế thì cũng không tệ."

Bọn mã tặc này không giống bọn sơn phỉ bình thường, chúng thường kiếm sống bằng ngựa, đốt phá, giết chóc và cướp đoạt khắp nơi, đừng nói đến nữ nhân, ngay cả trẻ em chúng cũng sẽ không buông tha.

Có lẽ cậu bé vừa rồi cũng là do vận khí tốt, nên mới có thể giữ lại được một mạng.

Phó Hầu gia từng đề cập đến việc trấn áp bọn mã tặc với Hoàng đế, nhưng bọn họ còn chưa bắt đầu hành động, thì Hoàng đế đã nóng lòng muốn lấy mạng bọn họ.

Hai người đi đến thống nhất, quyết định sau khi trời tối sẽ ra động thủ.

Lúc này, Lai Phúc đã thu xếp ổn thỏa xe ngựa, dựng bếp lò lên.

Nương của Thanh Nhi và Thanh Nhi cùng nhau vo gạo nấu cơm.

Có gà và móng giò lần trước lấy từ huyện Mộng Như, nương của Thanh Nhi nấu một nồi canh gà, sau đó còn nấu một nồi móng giò kho tàu, sau đó bỏ một ít lá rau vào bên trong.

Chẳng mấy chốc mùi thức ăn đã bay khắp nơi.

Phó phu nhân múc cho Chử Trần Âm một chén canh gà đưa cho nàng: "Trần Âm, mau tới đây ăn đi, thân thể con yếu, nên ăn nhiều một chút."

Chử Trần Âm nhìn có vẻ gầy yếu, nhưng thân thể lại rắn chắc.

Phó phu nhân vẫn coi nàng là tiểu thư yếu đuối của gia đình văn quan, cho nên vẫn luôn đặc biệt quan tâm đến nàng.

Ngay cả cái đùi gà kia, bà ấy cũng dùng kéo cắt thành từng miếng cho nàng.

"Con cảm ơn mẫu thân!" Chử Trần Âm đã ăn thật ngon, để không phụ ý tốt của bà ấy.

Tay nghề của nương của Thanh Nhi thật sự rất tốt, canh gà ngon không dầu mỡ, thịt gà mềm và không tanh hôi.

Mặc dù nói rằng trên đường chạy trốn có miếng cơm ăn đã là rất tốt rồi, nhưng đồ ăn ngon, thật sự có thể khiến người ta vui vẻ thoải mái, tràn đầy năng lượng.

Bình Luận (0)
Comment