Thiên Tai! Ta Tích Trữ Kho Lương Thực Toàn Thiên Hạ Cứu Cả Hầu Phủ (Dịch Full)

Chương 74 - Chương 74: Hai Phu Thê Âm Mưu Trong Đêm.

. Chương 74: Hai Phu Thê Âm Mưu Trong Đêm.
Chương 74: Hai Phu Thê Âm Mưu Trong Đêm.

Sau khi Chử Trần Âm ăn xong, đã cuốn đi hết sự mệt mỏi của việc phải đi đường cả đêm, tinh thần phấn chấn hẳn.

Khi nàng quay người chuẩn bị đi tới chỗ Phó Yến Đình thì phát hiện hắn bưng một đĩa chân giò lợn ngồi xổm bên cạnh cậu bé kia, một nụ cười hồn nhiên hiện trên đôi mắt sâu thẳm và trong veo, hắn đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu cậu bé.

Có lẽ cậu bé đang cực kì đói bụng, cầm chân giò và bắt đầu ăn từng miếng lớn.

Phó Yến Đình thấy cậu bé gần như đã ăn xong, liền bê đĩa không trở về xe ngựa.

Chử Trần Âm nhìn bóng dáng của hắn, cảm thấy hơi ngạc nhiên.

Không ngờ rằng Phó đại tướng quân này bình thường tàn nhẫn, lại có thể có bộ dạng hiền lành tốt bụng đến như vậy.

Nàng nghĩ đi nghĩ lại, trên mặt vô thức nở một nụ cười, Phó đại tướng quân thật sự có thể làm cho người ta ngạc nhiên.

Đoàn người sau khi ăn no xong, liền thu dọn đồ đạc, ngồi vào trong xe ngựa.

Phó Hầu gia nhắc mọi người cẩn thận với những tên mã tặc, cho nên mỗi người đều cầm vũ khí trong tay, để đề phòng.

Nhưng đúng như Phó Yến Đình đã nói, những tên mã tặc sẽ không đến nữa, đồng thời chúng đã càn quét một thôn khác.

Chử Trần Âm ngồi trong xe ngựa, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm.

Vẫn còn ba giờ nữa, khi trời tối, mọi thứ đều phải thay đổi.

Đợi đến khi trời tối, đá lửa rơi xuống, những tên mã tặc kia nhất định cũng sẽ bất an, đây chính là thời điểm thích hợp để bọn họ sơ tán khỏi hang ổ.

Khi màn đêm buông xuống, thảo nguyên rộng lớn chìm vào bóng tối, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn những ngôi sao trên bầu trời.

Những ngôi sao đêm nay vô cùng sáng, nhất là những ngôi sao xung quanh mặt trăng, khiến người ta hơi chói mắt.

Phó Giang Hoằng dựa vào xe ngựa nhìn về phía đô thành, cau mày khó hiểu nói: "Hôm nay ngôi sao hình như trông hơi kì lạ."

Phó phu nhân đi tới, hỏi: "Kì lạ sao? Mẫu thân thấy mỗi ngày nó đều giống nhau mà."

Phó Giang Hoằng ngẩng đầu lên chỉ vào một ngôi sao bên cạnh mặt trăng nói: "Mẫu thân, người nhìn xem, ngôi sao kia trông rất lớn đúng không?."

Phó phu nhân ngẩng đầu lên nhìn, khẽ cau mày: "Đúng là khác so với thường ngày thật..."

Lúc này Chử Trần Âm và Phó Yến Đình đứng dậy nói: "Phụ thân mẫu thân, bọn con lên đỉnh núi kia xem có sói hay không."

Phó lão gia cắt ngang lời bọn họ nói: "Không được, trời tối như vậy rồi, con còn đưa Trần Âm ra ngoài làm gì?"

Phó phu nhân vội vàng đi tới bên cạnh Phó lão gia, ghé vào bên tai ông ấy nói nhỏ: "Phu thê người ta muốn ở một mình với nhau, chàng xen vào làm cái gì."

Phó lão gia vừa nghe xong, lập tức hiểu ý, ấp úng nói: "Ừm... Được rồi... Các con đi đi... Rồi mau chóng quay về..."

"Vâng, phụ thân." Phó Yến Đình đáp, xoay người nắm tay Chử Trần Âm đi lên đỉnh núi.

Tay Chử Trần Âm bị hắn nắm chặt.

Thậm chí nàng có thể cảm nhận được vết chai thô ráp trong lòng bàn tay hắn.

"Tướng quân, chàng có thể buông ta ra." Chử Trần Âm cố gắng rút tay lại.

Phó Yến Đình lại càng nắm chặt hơn: "Nàng hãy theo sát ta, trên thảo nguyên nhiều sói."

Chử Trần Âm ngẩng đầu nhìn ra xa: "Không sao đâu, ta không sợ."

Tuy nhiên, Phó Yến Đình vẫn không muốn buông tay.

Chử Trần Âm dần dần phát hiện lòng bàn tay của hắn nóng lên, nàng ngước mắt nhìn bên mặt của Phó Yến Đình, phát hiện ra lỗ tai của hắn đã đỏ bừng.

Nàng nhịn không được mà bật cười thành tiếng.

Phó Yến Đình quay đầu nhìn nàng, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của nàng hắn hơi ngẩn ra.

Đang lúc hắn mất hồn, thì xa xa đột nhiên truyền đến giọng nói của một nam tử.

"Nữ tử vừa rồi thật không tệ, tốt hơn nhiều so với người chúng ta bắt được hôm qua."

"Một người đã sinh con, một người chưa từng sinh con, ngươi nói xem?"

"Đúng vậy! Ha ha ha!"

Tiếng cười chói tai chậm rãi truyền đến.

Chử Trần Âm nghe xong thấy hơi buồn nôn.

Phó Yến Đình vội vàng kéo nàng trốn ở phía sau tảng đá.

Bình Luận (0)
Comment