Thiên Tai! Ta Tích Trữ Kho Lương Thực Toàn Thiên Hạ Cứu Cả Hầu Phủ (Dịch Full)

Chương 75 - Chương 75: Dồn Bò Cừu Vào Không Gian Nông Trường. (1)

. Chương 75: Dồn Bò Cừu Vào Không Gian Nông Trường. (1)
Chương 75: Dồn Bò Cừu Vào Không Gian Nông Trường. (1)

Chử Trần Âm len lén thò đầu ra nhìn, chỉ thấy một đám mã tặc đang cưỡi ngựa lên núi.

Thủ lĩnh của họ còn treo một người phụ nữ quần áo xộc xệch trên lưng ngựa.

Phần thân dưới của người phụ nữ nhỏ giọt máu đỏ tươi, đôi mắt nhắm chặt, giống như không còn thở.

Chử Trần Âm giật mình, cúi đầu ngồi xổm xuống, dựa lưng vào tảng đá thở dốc.

Phó Yến Đình vội vàng vòng tay qua vai nàng, ôm nàng vào trong lòng, nói nhỏ: "Đừng nhìn."

Ánh mắt của Chử Trần Âm lạnh lùng, trong đầu hiện lên núi đao biển máu ngày xưa.

Nhắc mới nhớ, xuyên đến nơi này lâu như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu như vậy.

Chử Trần Âm điều chỉnh hô hấp, dần dần trở nên bình tĩnh lại.

Có lẽ là bởi vì đã rất lâu không nhìn thấy nhiều máu như vậy, trong giây lát tim nàng đập nhanh hơn, lượng máu đã lâu không hoạt động đang dần dâng trào trong cơ thể.

Phó Yến Đình thừa dịp nàng thất thần, vòng tay ôm eo nàng, nhảy dựng lên, đi theo một đám trộm ngựa đến sào huyệt của bọn chúng.

Hai người cẩn thận từng li từng tí đi theo mã tặc vào sơn trại.

Trong sơn trại nhà ở được làm bằng cỏ tranh, bốn phía đầy những người giơ đuốc vây quanh.

Bọn họ đều đang nghênh đón thủ lĩnh vừa đi săn trở về.

Đám ác đồ này đều có vẻ ngoài hung dữ, trên tay mỗi người bọn chúng đều đã nắm không ít mạng người.

Tên cầm đầu của bọn mã tặc ném thi thể nặng nề trên lưng ngựa lên trên mặt đất: "Này, thân thể của nữ tử này không tốt lắm, làm vài cái liền tắt thở, các ngươi ai muốn thì nhặt lên, không muốn thì cho vào nồi hầm!"

Một đám đàn ông nhìn chằm chằm thi thể người phụ nữ kia như những con hổ dữ, chờ thủ lĩnh ra lệnh một tiếng toàn bộ đều nhào tới.

Chử Trần Âm không tiếp tục nhìn nữa, dùng tay phải nắm chặt cánh tay Phó Yến Đình.

Phó Yến Đình cúi đầu nhìn nàng nắm chặt tay mình, một lúc lâu sau, hắn ôm eo nàng nhảy ra sau sơn trại.

Phía sau sơn trại là chân núi, một đồng cỏ xanh mơn mởn, nơi đó chính là nơi đám mã tặc kia cất giữ hàng hóa.

Trước khi tới đây Chử Trần Âm vốn tưởng rằng có thể gặp được phụ mẫu cậu bé, nhưng mà, khi nàng nhìn thấy một đống xương trắng phía trước, trong nháy mắt đã hiểu ra.

Phụ mẫu cậu bé không sống qua đêm.

Nàng sải bước tới bên cạnh chuồng ngựa, thò đầu vào trong.

Nơi này không lớn, nhưng lại chứa hàng trăm con ngựa.

Mỗi con ngựa đều là những con rất mạnh mẽ và tốt.

Nhìn sâu vào bên trong, là chuồng bò, còn có cả chuồng dê.

Những con này rất có thể là bị cướp từ chỗ dân chăn nuôi bình thường.

Sau khi đi ngang qua chuồng dê, có một căn nhà đất nhỏ được canh gác bởi năm sáu tên mã tặc.

Nếu như đoán không sai, thì bên trong chắc đều là những đồ vật quý giá bọn họ cướp được.

Chử Trần Âm nhướng mày: "Tướng quân, có mang theo khói thuốc mê không?"

"Đối phó với loại mã tặc táng tận lương tâm này thì không cần phải dùng khói thuốc mê." Phó Yến Đình dứt lời, liền lấy ra một dao găm sắc bén, dùng khinh công lao tới như quỷ ảnh.

Động tác của hắn cực kì nhanh, hắn lặng lẽ đi tới bên cạnh đám mã tặc cầm dao đâm vào cổ bọn họ.

Tiếng xèo xèo xèo vang lên.

Một cột máu tươi phun lên.

Phó Yến Đình giơ dao lên rồi hạ xuống, chỉ trong chốc lát, liền cắt đứt yết hầu của sáu tên mã tặc, bọn chúng còn chưa kịp la lên, đã nặng nề ngã sấp xuống đất tắt thở.

Chử Trần Âm chầm chậm chạy tới bên cạnh hắn, trực tiếp lướt qua thi thể trên mặt đất, đi tới trước cửa phòng mở cửa ra.

Khi cửa phòng mở ra, đủ các loại châu báu trang sức bên trong liền đập vào mắt.

So với những viên gạch vàng gạch bạc của nhà họ Bạch trước đây, nơi này đều có đủ các loại kiểu dáng châu báu trang sức, xem ra đều là cướp được từ trong tay người vô tội.

Chử Trần Âm không nói lời nào, động tác cực nhanh tiến lên đem những châu báu trang sức này chuyển vào trong không gian.

Bình Luận (0)
Comment