Thiên Tai! Ta Tích Trữ Kho Lương Thực Toàn Thiên Hạ Cứu Cả Hầu Phủ (Dịch Full)

Chương 78 - Chương 78: Đá Lửa Từ Trên Trời Rơi Xuống (1)

. Chương 78: Đá Lửa Từ Trên Trời Rơi Xuống (1)
Chương 78: Đá Lửa Từ Trên Trời Rơi Xuống (1)

Vạt áo trên ngực hắn dính đầy máu tươi, cũng không biết là của hắn, hay là của những tên mã tặc kia.

Nàng không nghĩ được nhiều như vậy, trực tiếp nắm tay Phó Yến Đình kéo hắn vào chữa bệnh không gian.

Chử Trần Âm vừa cầm băng gạc và thuốc, vừa nói: "Vừa rồi ở sơn trại, chàng theo ta vào không gian là tốt rồi, không cần phải đối đầu với bọn chúng làm gì."

Từ lúc bắt đầu tiến vào sơn trại, mục tiêu của Phó Yến Đình vẫn luôn là đồ vật phía sau sơn trại của đám mã tặc, chưa từng nghĩ tới việc đánh nhau với bọn chúng.

Hắn cũng không có ý định đưa Chử Trần Âm tiêu diệt thổ phỉ.

Chẳng qua, những mã tặc kia xui xẻo, đắc tội nhầm người mà thôi.

Phó Yến Đình nhìn vết thương trên mặt nàng, vết máu nhợt nhạt kia giống như lưỡi dao sắc đâm vào tim hắn, hắn dừng lại một lúc, chậm rãi nói: "Bọn chúng đáng chết."

Giọng điệu của hắn kéo dài lạnh lùng.

Chử Trần Âm nghe xong liền khựng lại, vị Phó đại tướng quân này không chỉ có võ nghệ cao cường, mà làm việc thật đúng là tàn nhẫn và dứt khoát.

Nàng cầm băng gạc và thuốc xoay người đi tới trước mặt hắn: "Cởi quần áo ra, để ta xem."

Cởi quần áo?!

Phó Yến Đình hơi giật mình, nhướng hàng mi dài lên, khóe môi vô thức nhếch lên nở một nụ cười, hắn chậm rãi đứng lên, từ từ cởi bộ quần áo nhuộm máu trên người ra, lộ ra tấm lưng rắn chắc và bộ ngực cường tráng cơ bắp rõ ràng hơi nhô lên.

Nhìn kỹ trên ngực phải của hắn hình như có vài vết máu.

Chử Trần Âm thấy vậy nuốt một ngụm nước bọt, cúi đầu mở i - ốt trong tay ra, cố ý không nhìn thẳng vào hắn.

Đôi mắt màu nâu xám của Phó Yến Đình hơi nhướng lên nhìn nàng, sau đó động tác lưu loát đặt tay lên thắt lưng quần của mình, chuẩn bị tiếp tục cởi xuống.

Chử Trần Âm cầm tăm bông dính đầy povidone, vừa ngẩng đầu đã vừa vặn trông thấy Phó Yến Đình đang cởi đai lưng, nàng giật mình vội vàng ngăn hắn lại: "Chàng đang làm gì thế?"

Phó Yến Đình ngước mắt lên lộ ra bộ dáng ngoan ngoãn hiếm thấy: "Ta nghe nàng cởi xiêm y."

"Dừng tay, ta chỉ bảo chàng cởi áo chứ không phải bảo chàng cởi hết." Chử Trần Âm thật sự không nói nên lời, nàng cầm tăm bông dính povidone trong tay chọc vào vết thương trước ngực hắn.

Lực độ trên tay nàng có hơi mạnh, nếu là người bình thường thì đã sớm hét lên vì đau đớn.

Ngược lại Phó Yến Đình còn nhàn nhã nhìn Chử Trần Âm, trong lúc nàng không lưu ý còn trộm nhếch khoé môi mỉm cười.

Chử Trần Âm nhanh chóng giúp hắn băng bó lại vết thương, sau đó lại đi lên không gian lầu hai cầm cho hắn một chiếc áo phông dài tay màu trắng.

Tới khi bọn họ đặt chân ra khỏi không gian đã trông thấy Phó Hầu gia mang theo cả nhà vây quanh bên ngoài xe ngựa, trên mặt mỗi người đều lộ ra vẻ u sầu.

"Phụ thân, có chuyện gì vậy?" Phó Yến Đình đi tới hỏi bọn họ.

Phó Hầu gia thấy cả người hắn đầy vết máu mới bước đến trước mặt bọn họ hỏi: "Lão đại, con làm sao vậy?"

Phó Yến Đình làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, hắn mỉm cười nói: "Vừa rồi trên đường gặp phải bọn trộm ngựa nên con thuận tiện giết hết bọn chúng."

Phó Hầu gia tức giận đến run cả râu: "Tên tiểu tử này, đúng là càng ngày càng vô pháp vô thiên! Không nói một tiếng mà đã giết hết bọn trộm ngựa! Thật to gan!"

Bên này, Phó phu nhân đang đứng sau Phó Hầu gia cũng bước đến trước mặt Chử Trần Âm, thấy bên má nàng có một vết thương nhỏ mới đánh mạnh lên cánh tay của Phó Yến Đình nói: "Con nhìn con xem, con mang theo nương tử đi cạnh bên người mà sao không có phép tắc như vậy hả, còn giết bọn trộm ngựa nữa! Con thì da dày thịt thô dù có bị thương cũng không sao nhưng nếu như Trần Âm bị thương thì phải sao bây giờ?"

Nói xong bà ấy còn đau lòng cầm khăn chạm lên vết thương trên mặt Chử Trần Âm: "Con xem không biết vì sao khuôn mặt nhỏ của con lại có vết máu thế này."

Bình Luận (0)
Comment