Thiên Tai! Ta Tích Trữ Kho Lương Thực Toàn Thiên Hạ Cứu Cả Hầu Phủ (Dịch Full)

Chương 79 - Chương 79: Đá Lửa Từ Trên Trời Rơi Xuống (2)

. Chương 79: Đá Lửa Từ Trên Trời Rơi Xuống (2)
Chương 79: Đá Lửa Từ Trên Trời Rơi Xuống (2)

Chử Trần Âm giơ tay ôm mặt, nàng cũng không cảm thấy có gì to tát lắm, với nàng mà nói vết thương này cũng chỉ giống như vết móng tay xẹt qua mà thôi, không có chuyện gì cả: "Mẫu thân, người yên tâm, vừa rồi Yến Đình vẫn luôn bảo vệ con, con không sao đâu."

Phó phu nhân nắm tay nàng cẩn thận xem xét, thấy nàng thật sự không sao mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Bà ấy lại đánh lên cánh tay của Phó Yến Đình mắng: "Lão đại, ta nói cho con biết nếu như con lại không biết nặng nhẹ như vậy một lần nữa thì cẩn thận ta đánh gãy chân của con!"

"Vâng mẫu thân, con biết rồi." Phó Yến Đình mỉm cười đáp lại, tuy rằng vừa rồi Phó phu nhân đã đánh hắn hai cái rất mạnh nhưng đối với một người mình đầy cơ bắp như hắn thì chẳng qua cũng chỉ như lá chuối đập vào tảng đá mà thôi, không đau không ngứa.

Phó phu nhân thấy hắn hứa hẹn như vậy nên cũng không lại ra tay nữa, bà ấy lôi kéo Chử Trần Âm quan tâm hỏi: "Vừa rồi đã dọa con sợ phải không, lại đây, cùng mẫu thân vào trong xe ngựa ngồi, mẫu thân bảo nương của Thanh Nhi nấu cho con nấu một ít canh uống cho đỡ sợ."

Chử Trần Âm bị bà ấy kéo đi, nàng thật sự không thể lay chuyển được ý tốt của bà ấy nên cũng cùng đi theo lên xe ngựa.

Các nàng vừa mới lên xe ngựa thì Phó Hưng Thành và Phó Giang Hoằng đã cưỡi ngựa từ đằng xa đi tới.

"Cha! Có tin tức!" Phó Giang Hoằng lôi kéo ngựa gọi Phó Hầu gia.

Phó Hầu gia nghiêm nghị hỏi: "Rốt cuộc vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?"

Phó Giang Hoằng nhảy từ trên ngựa xuống chau mày nói: "Cha, vừa rồi ở Đô Thành có mấy khối đá lửa rất lớn từ trên không trung rơi xuống. Nếu như con đoán không sai thì hiện tại chắc hẳn toàn bộ Đô Thành đã chìm trong biển lửa rồi!"

Phó Hầu gia kinh hãi.

Phó Hưng Thành cũng nhảy từ trên ngựa xuống: "Cha, Đô Thành đã bị phá hủy, long ỷ (*) của tên cẩu hoàng đế cũng đã bị nổ tung, chúng ta có nên quay trở về hay không?"

(*) Long ỷ: Ghế ngồi của Hoàng đế.

Phó Hầu gia nghe xong cũng do dự: "Từ nơi này chạy về Đô Thành cũng chỉ mất khoảng năm sáu ngày, muốn trở về cũng không phải không thể."

Phó Yến Đình khoanh hai tay ngắt lời: "Cha, nhị đệ, nơi đó đã sắp bị cháy thành tro rồi còn trở về làm gì! Hiện tại điều quan trọng nhất với chúng ta vẫn là phải nhanh chóng lên đường sớm đến Mạc Bắc."

Phó Hầu gia cau mày trầm tư: "Cũng đúng... hiện giờ Đô Thành đang gặp thiên tai, có về cũng chỉ là một đống hoang tàn, đến lúc đó còn sẽ có rất nhiều dân gặp nạn chạy tới, không có vương pháp giới luật, dân gặp nạn đói khát đến độ giống như lang sói dã thú còn có thể ăn thịt người! Chúng ta nên phải rời khỏi U Châu trước khi bọn họ đi tới đây!"

Chử Trần Âm ngồi trong xe ngựa nghe bọn họ nói chuyện mà thở dài nhẹ nhõm một hơi. Vốn dĩ nàng còn đang nghĩ phải làm thế nào để khuyên người của Phó gia nhanh chóng lên đường, không ngờ tới người ta đã tự mình suy nghĩ cẩn thận rồi.

Một đồng đội không cần mình phải mở miệng nói quá nhiều tuyệt đối là đồng đội thông minh.

Sau khi bàn bạc xong, Phó Hầu gia cùng huynh muội Phó gia lập tức thu dọn đồ vật tiếp tục lên đường.

Kế hoạch ban đầu của bọn họ chính là sau hai ngày sẽ tới thành U Châu nhưng hiện tại đã đổi thành trước hừng đông sẽ chạy tới cửa thành.

Hai huynh đệ Phó Yến Đình và Phó Hưng Thành tự mình vội vàng cưỡi ngựa.

Bên ngoài xe ngựa tiếng gió xào xạc, Chử Trần Âm ngồi trong xe ngựa mà tinh thần trở nên căng thẳng, máu cũng sôi trào theo.

Trước đó vài ngày từ Hoàng đế, Chử gia, Vạn gia cùng một số chúng gian thần còn đang vội vàng muốn giết sạch người nhà Phó gia, nhưng giờ phút này chỉ sợ là bọn họ đang thê thảm vô cùng.

Chắc hẳn có nằm mơ bọn họ cũng không ngờ tới nhà Phó gia mà họ bức chạy trốn lại tình cờ thoát được một kiếp này.

Bình Luận (0)
Comment