Trên mặt nàng mang theo ý cười, nhìn về phương hướng phía Đô Thành.
Cùng lúc đó Đô Thành cách bọn họ ngàn dặm, trong hoàng cung Hoàng đế đang trốn trong một hòn non bộ có nước bao quanh. Ông ta vẫn không quên chỉ trích hai tên thị vệ bên cạnh vì không đuổi theo được người nhà Phó gia: "Đuổi theo lâu như vậy mà còn không tìm được người, đúng là phế vật! Phế vật!"
Thị vệ chống cục đá hộ giá Hoàng đế: "Hoàng Thượng, đám người Phó Hầu gia võ nghệ cao cường, bọn thuộc hạ không có cách nào ngăn cản được! Hơn nữa hiện tại Đô Thành đang chìm trong biển lửa, không bằng tạm thời cho qua chuyện này!"
Hoàng đế cúi người đạp hắn ta một cước, nổi giận nói: "Trẫm mặc kệ, cho dù trẫm có chết thì trước khi chết trẫm cũng muốn phải nhìn thấy thi thể người của Phó gia! Nhất định!"
Thị vệ không dám nhiều lời nữa nhưng rõ ràng trên mặt đã hiện lên vẻ không kiên nhẫn: "Hoàng thượng! Trước mắt bảo vệ mạng sống vẫn là quan trọng nhất!"
Hai tay Hoàng đế nắm chặt thành quyền, ông ta nhìn lên bầu trời đỏ lửa nghiến răng nghiến lợi lẩm bẩm: "Trẫm nhất định phải xé xác người nhà Phó gia thành vạn mảnh!"
Trong lời nói của ông ta tràn ngập vẻ không cam lòng và phẫn nộ, lúc này trên không trung lại xẹt qua một tia sáng đỏ.
Một tên thái gián vừa lăn vừa bò từ bên ngoài hòn non bộ đi vào: "Bệ hạ, không xong rồi! Bên... bên ngoài..."
Hoàng đế nghiêm mặt hỏi: "Bên ngoài lại làm sao?"
Thái giám trợn tròn hai tròng mắt hoảng sợ run rẩy nói: "Bệ hạ! Lửa! Đá lửa lại tới nữa..."
Hắn ta còn chưa nói xong thì bên ngoài cửa sổ đã có một ánh sáng chói mắt chiếu vào, ngay sau đó là một tiếng ầm lớn vang lên!
Chỉ thấy một cục đá lửa khổng lồ đập xuống tạo thành một cái hố thật lớn ở vùng ngoại ô Đô Thành, hoàng cung tráng lệ nguy nga cũng điên cuồng rung chuyển, trong phút chốc ngọn lửa mãnh liệt đã lan tràn đến khắp nơi trong thành!
Hoàng đế bịt lỗ tai kinh hoảng hoảng sợ, toàn thân run rẩy kéo yết hầu lớn tiếng gọi: "Người đâu! Mau! Mau hộ giá!"
Nhưng mà lúc này các cung nữ, thái giám cùng các phi tần trong hoàng cung đã chạy tán loạn khắp nơi từ lâu, ngay cả thị vệ cũng đều hóa thành đạo tặc lục soát cướp đoạt khắp trong cung.
Hoàng cung to như vậy nhưng bên cạnh ông ta chỉ còn lại hai tên thị vệ cùng một tên tiểu thái giám.
Ngọn lửa trong hoàng cung đột nhiên bùng cháy dữ dội, tiếng kêu gào tang thương phiêu lãng khắp không trung.
Hoàng đế cửu ngũ chí tôn (*) run rẩy khi nghe thấy những tiếng hét ầm ĩ làm người ta sợ hãi. Ông ta cắn chặt răng chật vật co ro thành một quả bóng: "Trời thật sự muốn giết ta! Trời muốn giết ta!"
(*) Ngôi vua gọi là Cửu ngũ chí tôn.
Ông ta gào rống một tiếng rồi đột nhiên ngã ngồi xuống đất.
Chử phủ và phủ Thừa tướng bên ngoài hoàng cung đã bị lửa đốt cháy thành tro tàn, người bên trong cũng đều đang hấp hối, chỉ e người hai nhà trốn thoát được ra ngoài chắc còn chưa được nổi một bàn người.
Ngọn lửa này thiêu đốt Đô Thành suốt một đêm, sáng sớm ngày hôm sau, sau khi đón trận mưa lớn nhất trong mấy năm qua thì lửa mới được dập tắt, hoàng đế từ từ tỉnh lại ở hòn non bộ.
Ông ta nhìn bốn phía xung quanh đều đã bị ngọn lửa thiêu rụi mà vui sướng không thôi: "Thật tốt quá, mạng sống của ta đã không bị huỷ diệt rồi!"
Thế nhưng ông ta đã vui mừng quá sớm, không bao lâu nữa một trận đá lửa sẽ không chỉ huỷ diệt Đô Thành mà còn cả đế vị tối cao vô thượng của ông ta.
Sau khi toàn bộ nước Đại Dung sụp đổ trong đá lửa, một số châu phủ tri, tri phủ sẽ lên xưng vương, không có ai sẽ lại gọi ông ta là Hoàng thượng nữa.
Hoàng đế nghiêng đầu nhìn xung quanh, hai tên thị vệ và tiểu thái giám ban đầu cũng không thấy đâu, chỉ còn lại một hoàng cung đã bị cháy đen như mực.
Chỉ trong một đêm ông ta từ một quân vương mặc long bào đã biến thành dân gặp nạn không xu dính túi.