Đừng nói là sau này muốn giết người Phó gia mà thậm chí đến miếng ăn cũng là việc khó.
Lúc này người Phó gia đã chạy tới ngoại thành U Châu.
Để tránh gây sự chú ý mà cả nhà bọn họ quyết định sẽ dừng chân ở ngoại thành thôn Long Hoa. Từ thôn này đi vào trong thành chỉ mất thời gian một nén hương, cũng xem như khá thuận tiện.
Phó Hưng Thành và Phó Giang Hoằng đi trước nghiên cứu địa hình phát hiện một căn nhà đổ nát bị bỏ hoang ở phía nam thôn.
Tuy rằng căn nhà khá nhỏ nhưng cũng coi như là nơi có thể che mưa chắn gió.
Người Phó gia quyết định sẽ đặt chân nghỉ ở đây trước, chờ tới khi cho ngựa ăn no sẽ lại bàn bạc khi nào lên đường.
Người dân trong thôn Hoa Long cũng không nhiều, chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn ra chỉ có vài ngôi nhà phía chân núi.
Chử Trần Âm đi theo Phó phu nhân và mọi người thu dọn căn phòng đã hơi đổ nát.
Lai Phúc dọn dẹp sạch sẽ bệ bếp, nương của Thanh Nhi giúp đun một nồi nước ấm.
Chử Trần Âm nhìn nồi nước bốc khói đột nhiên nhớ tới một việc, qua không bao lâu nữa phần lớn nước Đại Dung sẽ rơi vào đại nạn hạn hán trăm năm khó gặp, đến lúc đó ngoại trừ thiếu lương thực thì thứ thiếu nhất chính là nước!
Nàng ngẩng đầu nhìn về phía dòng suối gần đó bắt đầu suy nghĩ phải làm thế nào mới có thể tích trữ nước cho vào không gian.
Hoặc là phải thăng cấp không gian.
Nếu không gian này có thể thăng cấp thành không gian chữa bệnh và không gian nông trường, vậy liệu nó cũng có thể thăng cấp thành dòng suối, biển rộng hay sông ngòi được không?
Chử Trần Âm càng nghĩ càng kích động.
Xem ra chỉ có nàng không thể tưởng được không có gì là không gian này làm không được.
Nàng nhân cơ hội Phó Yến Đình muốn đi ra ngoài tìm củi lửa nên cũng đi theo phía sau hắn, tìm một nơi không có ai để tiến vào trong không gian.
Mấy ngày này nàng vội vàng lên đường nên cũng không có thời gian để rửa mặt chải đầu, nàng vào phòng tắm thoải mái tắm rửa một hồi.
Sau khi đi ra khỏi phòng tắm, nàng lại đi tới lầu một siêu thị để kiểm tra kệ để hàng một chút, thuận tiện cầm theo một chai nước trái cây uống.
Nàng vừa mới uống nước trái cây xong, lúc ngẩng đầu lên lại phát hiện ra rõ ràng chỗ nàng vừa lấy chai nước trái cây vừa rồi đã tự động bổ sung thêm hàng hóa.
Chử Trần Âm sửng sốt, sau đó lại cầm lấy từ trên kệ để hàng một gói khoai tây chiên, không bao lâu sau hàng hóa lại lần nữa được bổ sung.
Nàng nhìn thấy mà vui vẻ không thôi, sau đó nàng lập tức xoay người đi tới cửa không gian lầu một, nàng học theo dáng điệu lần trước chạm vào bốn chữ trên cửa không gian siêu thị.
Chỉ thấy phía dưới đột nhiên hiện lên một dòng chữ: "Không gian siêu thị có thể tự động bổ sung hàng hoá mỗi ngày bất cứ lúc nào."
"Mỗi ngày đều có thể tự động bổ sung hàng hóa bất cứ lúc nào!" Chử Trần Âm kinh ngạc mở miệng: "Đúng là quá tuyệt vời rồi!"
Nàng vội vàng lại cầm một chai đồ uống lên uống.
Trước đây, khi Chử Trần Âm còn nhỏ nàng vẫn luôn có một ước mơ chính là có thể có một siêu thị của riêng mình để khi nào nàng muốn lấy cái gì là có thể lấy được cái đó, có đồ ăn vặt ăn không hết cùng những món đồ chơi chưa được chơi hết.
Nàng sẽ không bởi vì không có tiền mà chậm chạp không dám vào nữa.
Hiện tại nàng không những làm được mà còn có một không gian có thể tự động bổ sung hàng hóa bất cứ lúc nào, bên trong có nguồn cung ứng đồ vật vô hạn.
Chử Trần Âm nhìn siêu thị hơn 300 mét vuông của mình mà cảm thấy có hơi hối hận, sớm biết như vậy thì lúc trước nàng đã mở cái lớn hơn rồi.
Nàng bước đến trước quầy đồ uống cầm lấy vài lon Coca sau đó rời khỏi không gian.
Lúc này Phó Yến Đình đã tìm xong củi lửa, Chử Trần Âm đưa Coca trong tay cho hắn: "Tướng quân, đây, lần trước chàng đã từng uống cái này rồi."