Thiên Tai! Ta Tích Trữ Kho Lương Thực Toàn Thiên Hạ Cứu Cả Hầu Phủ (Dịch Full)

Chương 82 - Chương 82: Tầng Thứ Tám Là Không Gian Linh Tuyền?

. Chương 82: Tầng Thứ Tám Là Không Gian Linh Tuyền?
Chương 82: Tầng Thứ Tám Là Không Gian Linh Tuyền?

Phó Yến Đình cầm lấy thuần thục mở lon Coca trong tay ra, sau đó uống từng ngụm từng ngụm lớn bóp bẹp vỏ lon xong rồi ném qua một bên, hắn hỏi Chử Trần Âm: "Một lát nữa chúng ta có cần phải đi vào trong thành mua một ít đồ nữa không?"

Chử Trần Âm chậm rãi nói: "Chờ ổn định đã rồi lại vào trong thành."

Hiện tại dự trữ hàng hóa cũng quan trọng giống như có nguồn nước, nghĩ tới đây ánh mắt nàng cũng bất tri bất giác rơi vào trên môi Phó Yến Đình.

Có phải hiện tại chỉ cần hôn hắn là không gian tầng thứ tám sẽ gia tăng việc thăng cấp hay không?

Nàng có một loại dự cảm mãnh liệt bên trong không gian tầng thứ tám sẽ có đồ mà nàng muốn.

Trong lòng Chử Trần Âm nghĩ thầm, nàng cũng không phải là người tam trinh cửu liệt (*) gì, vì để thành đại sự nàng có thể nguyện ý bằng bất cứ giá nào, nhưng mà hình như quá mức chủ động sẽ có hơi dọa người.

(*) Là thành ngữ trong xã hội phong kiến thường dùng để ca tụng phẩm giá trung trinh, tiết hạnh của người phụ nữ, thà chết không tái giá, không để thất thân.

Phó Yến Đình thấy nàng ngẩn người mới hỏi nàng: "Nàng làm sao vậy?"

Chử Trần Âm vội vàng thu hồi tầm mắt lắc đầu nói: "Ta không sao."

Phó Yến Đình cúi đầu nhìn nàng sau đó dịu giọng nói: "Nàng đừng lo lắng, có ta ở đây thì trên đường đi sẽ không có chuyện gì đâu."

Chử Trần Âm nghe xong cũng biết hắn đang cho rằng mình sợ chuyện gì nên vội cười nói: "Tướng quân, ta thật sự không sao cả, thế nhưng vết thương của chàng đã tốt hơn chưa?"

Phó Yến Đình cụp mắt nhìn xuống ngực mình: "Hình như còn hơi đau."

"Còn đau? Để ta xem xem." Chử Trần Âm vội vàng đứng dậy kéo vạt áo của hắn nhìn vào trong.

Thế nhưng nàng lại chỉ trông thấy làn da trắng nõn điểm thêm một chút hồng hào trên ngực hắn.

Hai má nàng lập tức nóng bừng, đột nhiên trong đầu lại hiện lên hình ảnh hai người ôm đang hôn nhau.

Phó Yến Đình nhỏ giọng nói bên tai nàng: "Nếu như nàng muốn nhìn thì cứ nói thẳng, ta sẽ không bủn xỉn với nương tử của mình đâu."

Giọng nói của hắn trầm thấp, nhẹ nhàng, chậm chạp lại mang theo một chút ái muội và tà khí.

Chử Trần Âm vội vàng buông hắn ra: "Phó đại tướng quân đúng là biết gạt người, rõ ràng vết thương đã khỏi rồi lại còn nói đau."

Phó Yến Đình khoanh hai tay chậm rãi đi về phía trước: "Chử cô nương, ta chỉ nói đau chứ đâu có nói vết thương còn chưa khỏi, ta lừa nàng bao giờ?"

Chử Trần Âm sững sờ tại chỗ, trong lúc nhất thời cũng á khẩu không trả lời được.

Phó Yến Đình trộm liếc nhìn nàng, sau đó lại thả chậm bước chân để cho nàng có thể theo kịp.

Hai người một trước một sau trở về nơi đặt chân, nương của Thanh Nhi đã nấu xong đồ ăn.

Phó Yến Đình ném củi lửa đã nhặt được vào trong viện.

Phó phu nhân xắn tay áo, mang bánh ngô đã làm xong cho Chử Trần Âm: "Trần Âm, con ăn trước đi."

"Đa tạ mẫu thân." Chử Trần Âm cầm lấy bánh ngô bắt đầu ăn.

Vừa ăn nàng vừa nhìn về phía bệ bếp nhỏ trong phòng, một lúc sau nhân lúc mẫu thân đi vào nhà xí nàng lại đi vào trong không gian.

Chử Trần Âm vào thẳng siêu thị tầng thứ nhất lấy từ bên trong mười túi muối cùng hai chai nước tương.

Ở thời cổ đại, giá cả của muối ăn rất đắt, tuy rằng khi ở kinh thành Phó gia cũng thuộc hàng gia tộc giàu có nhưng trong nhà cũng không sử dụng nhiều muối lắm.

Trước đây Chử Trần Âm còn sợ đồ trong siêu thị không đủ cho nên vẫn luôn không nỡ dùng.

Nhưng hiện tại không gian siêu thị đã có thể tự động bổ sung hàng hóa, giờ muốn cầm bao nhiêu cũng không cần phải lo dùng xong sẽ không còn nữa.

Hơn nữa đây còn là muối biển i-ốt, loại muối này còn tốt hơn nhiều so với loại mà họ thường ăn.

Sau khi nàng cầm túi đựng xong, lại cầm theo một ít giấy vệ sinh trong tay.

Đối với người hiện đại mà nói thì giấy vệ sinh thật sự rất quan trọng, đặc biệt là khi phải đi vào nhà xí.

Bình Luận (0)
Comment